Thôn Quỷ Ở Núi Sau - Chương 6 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:28:46
Lượt xem: 1,335
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nửa của vẫn còn trói trong sợi dây đỏ, nhưng phần nhào tới, đẩy mạnh “Trương Nghĩa Long” ngoài.
Tóc của Trương Nghĩa Long bỗng dài như điên, quấn chặt lấy cổ , kéo cả hai rơi xuống vách núi.
Ngay khoảnh khắc đó, Cẩu Tử nắm lấy cánh tay , còn tay bám chặt một cành cây.
“Rắc!”
“Ầm ầm!”
Lại một tia sét nữa đ.á.n.h thẳng xuống đầu Cẩu Tử.
Một luồng tê dại chạy từ bàn tay trơn trượt của truyền cơ thể , từ cổ chạy dọc theo tóc, chui thẳng thể con quỷ phía .
chân vang lên một tiếng “bùm bùm” dữ dội, làn lửa nóng rực bùng lên.
Cả “Trương Nghĩa Long” cháy rừng rực, mùi khét và thối rữa xộc lên nồng nặc.
cảm thấy chân nhẹ bẫng, bên vang lên tiếng thét của một nam một nữ.
Ông rơi xuống .
Anh Cẩu Tử Tử kéo lên, định nắm tay thì thấy đôi mắt đỏ rực, một cái.
Chưa kịp phản ứng, buông tay, rơi thẳng xuống vực sâu.
“Anh Cẩu Tử! Anh Cẩu Tử!!”
bò đến mép vực, gào gọi.
“Ầm ầm!!”
Một tia sét nữa đ.á.n.h xuống.
Dưới vực bùng cháy dữ dội.
hoảng loạn, gì.
Rồi thấy tiếng bước chân.
Tiếng đó càng lúc càng gần, càng lúc càng dồn dập..
lạ , từ phía .
Mà là... từ trời.
Tiếng sấm dần yếu .
thấy bầu trời ai đó x.é to.ạc một khe nứt, khe nứt dần rộng , lộ một đàn ông mặc đạo bào.
Ông đưa một bàn tay xuống.
Ông nâng lên trong lòng bàn tay, khuôn mặt đầy hân hoan, miệng điều gì đó mà rõ.
thấy bay lên cao, xa dần mặt đất.
Ngoảnh , thấy bà nội đang đỉnh núi.
Thân hình bà còn còng nữa, khuôn mặt hiền từ như ngày còn nhỏ.
Bà nội mỉm , giơ tay vẫy nhẹ, môi khẽ mấp máy :
“Cháu ngoan... về... .”
11
choàng mở mắt.
Xung quanh là một đám đông, đang cầm đuốc, vẻ mặt đầy phấn khích, hô vang tên .
“Tìm thấy ! Tiểu Chính còn sống!”
“Trời ơi, nó vẫn còn sống kìa! Bị chôn suốt ba ngày, thể sống sót chứ!”
“Rắc!”
“Ầm ầm!”
Trên trời vẫn đổ mưa rào rào.
Mẹ lao tới, ôm chặt lấy lòng:
“Tiểu Chính, con sợ c.h.ế.t khiếp ... hu hu hu...”
“Cảm ơn đạo trưởng!”
Cha quỳ xuống đất, dập đầu một đàn ông mặc đạo bào.
Lúc mới nhận .
Cả trói bằng dây đỏ, bên ngoài còn dán đầy bùa vàng.
hoảng hốt kêu lên:
“Mẹ ơi! Mẹ thấy Cẩu Tử !?”
“Anh Cẩu Tử!”
“Anh vẫn còn ! Mau cứu !”
bật , hét lên.
Mọi xung quanh đều im bặt.
Mẹ vuốt trán , nước mắt lã chã:
“Cục cưng ngoan, chắc con hoảng sợ ... Cẩu Tử của con... mất từ Tết . Mẹ sợ con đau lòng nên dám ...”
“Sao , con... con thấy Cẩu Tử ?”
Vị đạo sĩ khẽ vuốt râu, ánh mắt sâu thẳm:
“Đưa đứa nhỏ về . Nơi ... bần đạo còn việc cần xử lý.”
“Rắc!”
“Ầm ầm!”
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Người trong làng bắt đầu hô rút xuống núi.
quỳ sụp xuống đạo sĩ, nghẹn ngào :
“Ông ơi... cháu ông lợi hại lắm... ơn cứu Cẩu Tử !”
“Ầm ầm...”
Đạo sĩ khẽ thở dài.
Ông đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu , một luồng ấm áp truyền khắp cơ thể.
Cơn choáng ập đến, đầu óc cuồng thứ chìm bóng tối.
12
“Anh Cẩu Tử!”
“Anh Cẩu Tử!”
tỉnh dậy giường, trời sáng rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thon-quy-o-nui-sau/chuong-6-het.html.]
Vị đạo sĩ bên cạnh, sang :
“Nhóc con, bái sư phụ ?”
“Ngài thể cứu Cẩu Tử của con ?”
Đạo sĩ với ánh mắt kỳ lạ:
“Hai đứa nhóc các ngươi thú vị thật, chẳng m.á.u mủ gì mà vướng nhân quả sâu đến thế.”
Cha thấy tiếng liền vội vã chạy .
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mẹ định quỳ lạy, nhưng ông ngăn :
“Khấu đầu quá ba là nghịch lễ, bần đạo chịu nổi.”
Cha đưa phong bao đỏ, liên tục cảm ơn:
“Đạo trưởng ở tận Thanh Thành Phong mà quản vất vả đến cứu con trai , thật lấy gì báo đáp, xin ngài nhận chút lòng thành .”
“Không . Ta và Lý Chính duyên. Hơn nữa, đến báo đáp, bà nội của Lý Chính tặng .”
Đạo sĩ mỉm , đẩy phong bì.
Cha ngạc nhiên:
“Ông là ? bà mất bốn năm ... ngài là bạn của ?”
Đạo sĩ chỉ mà trả lời.
Mẹ thấy , bế lên :
“Chính, quỳ xuống tạ ơn đạo trưởng con.”
“Cảm ơn đạo trưởng...”
định quỳ thì ông ngăn .
Ông mỉm :
“Ngươi vẫn trả lời câu hỏi của .”
“Câu hỏi gì ạ?”
sực nhớ , sang :
“Ông nhận con tử.”
“Cái đó...”
Mẹ do dự, dính chuyện thần quái.
Đạo sĩ nhẹ giọng:
“Hồn cực dương sẽ khiến nhiều kẻ tà tâm nhòm ngó. Đây cũng là để bảo vệ mạng cho Lý Chính...”
“Còn quỳ xuống bái sư!”
Mẹ lập tức đổi thái độ, ấn đầu xuống.
Trưa hôm đó, đạo sĩ ăn hết cả một con gà.
Tâm trạng của ông vui vẻ.
13
Trong ánh mắt lưu luyến của cha , theo đạo sĩ rời nhà.
Ông định đưa về Thanh Thành Phong.
Trên đường , cứ đeo bám hỏi:
“Ngài thể cứu Cẩu Tử của con ?”
“Gọi là sư phụ.”
“Ngài thể kéo con khỏi đó, nhất định cũng thể cứu mà!”
“Không quy củ! Gọi là sư phụ!”
“Nếu ngài đồng ý thì con gọi! Con về với cha , Thanh Thành Phong nữa!”
lưng thì ông gõ ba cái đầu.
Đau c.h.ế.t mất!
giận dỗi chạy , kịp xa thì thấy lưng ngứa ngứa.
Giống như ai đó đang chữ lên lưng .
Một nét ngang, một nét dọc, chấm ngang, chấm dọc, một nét ngang nữa.
Là chữ “Chính”!
Là Cẩu Tử!
“Anh Cẩu Tử! Là đúng ?” - bật .
Vai ai đó chạm nhẹ hai cái.
, chạy đến bên đạo sĩ:
“Sư phụ! Con xin ... con sai .”
“Ừm, về nữa ?”
Ông , gõ đầu ba cái.
“Không về nữa, Thanh Thành Phong!”
hớn hở , lon ton chạy theo:
“Anh Cẩu Tử, nơi đưa em trốn là thế?”
Đạo sĩ gõ đầu :
“Suỵt! Có thể , thể .”
“Vâng.”
Ông hỏi:
“Ngươi sư phụ tên gì ?”
“Sư phụ thì gọi là sư phụ chứ, đó chính là tên !”
toe.
“Ừm, tên nhóc dạy !”
“Đi thôi! Về Thanh Thành Phong!”
“Đi thôi! Về Thanh Thành Phong!”
"Anh Cẩu Tử, chơi trốn tìm nhé…”
“ nơi đáng sợ đó nữa .”
“Sợ lắm .”
-HẾT-