THỜI TIẾT NẮNG NÓNG, BỐ MẸ THÁO ĐIỀU HÒA PHÒNG TÔI CHO EM TRAI - 3

Cập nhật lúc: 2025-09-02 15:58:07
Lượt xem: 1,323

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

bà lo.

 

bước , dù Bân Bân và bố vây quanh, bà vẫn thẳng .

 

“Bình Bình, đây.” Giọng bà yếu ớt, nhưng đầy cưng chiều.

 

Nhìn cái chân bó bột của bà, nước mắt trào.

 

Đầu năm bà mổ xong, giờ ngã thế , già chịu nổi?

 

Ba bác trai và bốn họ quanh giường.

 

là cháu gái duy nhất của bà… nhưng là đứa kém quan trọng nhất trong mắt bố .

 

“Bình Bình,” bà nắm tay , thở như sợi tơ, “nếu bà để gì cho con, con… trách bà ?”

 

lắc đầu như điên, nước mắt rơi mu bàn tay khô ráp: “Con cần gì hết. Con chỉ cần bà khỏe, sống lâu trăm tuổi!”

 

Bà gắng mỉm , run rẩy kéo một cuốn sổ tiết kiệm: “Ở đây… một triệu. Mỗi nhà hai mươi lăm vạn, chia .”

 

Rồi bà nắm tay chặt hơn: “Bình Bình trách bà… Vậy cái xác nhà cũ —chẳng đáng bao tiền—bà để cho Bình Bình. Con nó lớn ở đây, coi như kỷ niệm…”

 

Phòng chợt lặng như tờ.

 

liếc thấy Bân Bân ghé tai bố thì thầm, bố lắc đầu, mấp máy: “Nhà nát chẳng đáng gì. Có cho nó, cuối cùng… cũng là của mày!”

 

Mặt Bân Bân lập tức thoáng vẻ yên tâm, thậm chí đắc ý, như thể chẳng hề liên quan.

 

Anh cả phá vỡ im lặng: “Theo bà !”

 

Các coi như em ruột từ nhỏ, giờ ăn ngon lành phố, đương nhiên ý kiến.

 

Các bác gái phân vân, nhưng thấy con trai gật đầu cũng nuốt .

 

lúc , … tranh công: “Sao bà thương Bình Bình nhất chứ. Đầu năm ca mổ đó, mấy vạn viện phí cũng là Bình Bình chạy đêm vay mới đóng nổi!”

 

Vừa dứt, lông mày cả nhíu : “Viện phí? Hồi đó mấy em chúng con góp cho chú , còn để Bình Bình vay?”

 

“Bình Bình lương thấp, ngần năm lẽ cũng tích lũy.” Anh hai hỏi dồn, thẳng bố .

 

Mặt xám ngoét, cúi đầu. Mẹ lúc mới … lỡ miệng.

 

Hồi đó bà nội mổ gấp, đúng lúc ba đám cưới ở tỉnh khác, mấy họ đều đang ở tiệc cưới, nhất thời ai kịp về.

 

vì hôm cảm nên mệt, dự.

 

Thế là bố bảo một trông bà ở viện. Biết mang đủ tiền, ông kêu tự xoay vay.

 

đành mở miệng nhờ Trương Phương.

 

Lúc bố mới gượng chống chế: “Ui dào, vay mượn gì. Bố nghĩ lương Bình Bình cao, khoản đó bố giữ giùm dùng!”

 

Các họ , hỏi vặn tại chỗ nữa.

 

Nhân lúc bà chợp mắt, cả kéo một góc: “Bình Bình, : gì thì , lo bản . Ai vắt kiệt em, cũng đừng dại mà để họ ức hiếp.”

 

Mắt đỏ hoe gật đầu.

 

Trời còn tối hẳn, Lâm Bân Bân lái xe mới đưa bố về.

 

Chập tối, gọi cho , họ sang gọi cho cả.

 

Đầu dây bên là tiếng bố hầm hầm: “Bình Bình, thế hả?”

 

“Sao thẻ của mày quẹt ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoi-tiet-nang-nong-bo-me-thao-dieu-hoa-phong-toi-cho-em-trai/3.html.]

 

“Bân Bân đặt cọc nữa, bắt buộc trả đủ mới lấy xe. Mau tìm cách !”

 

5

 

“Giờ là lúc nào mà còn đòi mua xe?” gần như gào lên, giọng khản đặc.

 

giường, thở thoi thóp.

 

Người già sợ nhất là ngã – họ .

 

Trong phòng vang tiếng bác dâu gào xé lòng, mặc kệ những lời cằn nhằn đầu dây bên , dúi điện thoại cho cả phòng.

 

Môi bà mấp máy: “Bình Bình ngoan nhất… Bình Bình đứa ai thèm, là cục cưng của bà…”

 

quỳ bên giường, nước mắt nhòe hết tầm : “Bà ơi!”

 

Các họ cạnh cũng sụt sùi, tiếng của các bác dâu dội cả căn nhà.

 

như chẳng thấy gì, chỉ khuôn mặt tái nhợt của bà.

 

Hồi nhỏ, đến tuổi lớp Một, các đón về ở với bố , chỉ còn ở với bà.

 

Ngày khai giảng, lũ trẻ đều bố dắt tay đến trường, chỉ là bà nắm tay đưa .

 

Tan học về, chẳng ăn, cuộn tròn giường .

 

Bà quýnh quáng: “Mới học mà thế? Hay mai thôi đừng nữa!”

 

nấc: “Con học!”

 

“Là tụi nó… tụi nó bảo con là đứa ai cần.”

 

Bà bèn , xoa đầu , hiền từ: “Bình Bình là cục cưng của bà.”

 

 

Bà vẫn .

 

Tới khi cơ thể bà dần lạnh, bố vẫn .

 

Các bác lo liệu tang ma, cả lén nhét sổ đỏ tay : “Mai sáng sớm sang tên ngay, đừng chậm!”

 

nắm chặt—đây là thứ bà để , ai cũng đừng hòng cướp.

 

Bác dâu cạnh bóng gió: “Làm chẳng chọc giận chú thím ? Nhà việc gì dây ?”

 

Lần đầu thấy cả nổi nóng đến thế: “Lúc , họ ?”

 

“Của Bình Bình, ai cũng đừng mơ mà giật!”

 

 

Vừa dứt, bố hầm hầm xông : “Bình Bình, thẻ của mày rốt cuộc thế nào?”

 

lưng họ— thấy Lâm Bân Bân. Họ chột giải thích: “Bạn gái nó giận, nó dỗ xong sẽ qua.”

 

Bố liếc bà một cái từ xa, nhào tới kéo .

 

Anh cả chắn mặt: “Có gì đợi xong hậu sự của bà .”

 

Biết đuối lý, họ thôi dây.

 

Sáng hôm , tự lái xe thủ tục sang tên.

 

Đến chiều Lâm Bân Bân mới lò dò tới, một .

Loading...