Úc Lăng lúc nhỏ cũng như thế.
Phụ nữ sinh nở nguy hiểm.
Những lời Thái tử , trái ngược với điều .
Thái tử phi khó sinh, thái y chỉ giữ một.
Hoàng thượng quyết định—giữ hoàng tôn.
Thái tử im lặng.
Thái tử phi rơi lệ như mưa, dồn chút sức lực cuối cùng, sinh đứa bé .
Một đứa trẻ, đạp lên xác mà sinh .
Hoàng thất lạnh lẽo—ngay cả sinh mệnh cũng mang màu xám lạnh.
Ta mãi dám bế nó lên.
Đằng nó là một mạng sống của một nữ tử hoa niên.
Cái c.h.ế.t tán tụng là công đức.
Thái tử thấp giọng , như sấm nổ bên tai:
“Ngọc Quỳnh, còn sống bao lâu.”
“Ta nợ nàng một đoạn tình, nợ phụ nàng một mạng. Đứa trẻ sinh mất , lâu nữa cũng sẽ mất cha.”
“Hãy thương nó, để nó con nàng.”
“Phụ hoàng chỉ , cũng chỉ một đứa con. Trước mắt nàng, là cả giang sơn Đại Lương.”
“Sau nàng sẽ là Hoàng hậu, là Thái hậu, vinh hoa cả đời.”
“Lấy .”
Đây là một cám dỗ to lớn.
Quyền lực và tôn vinh vô thượng bày mặt .
Chỉ cần gật đầu— thứ thuộc về .
Dù là chị dâu, cha con Úc Cửu Khanh, cả đời cũng quỳ gối mặt .
“Để nó nghĩa tử của .”
Có những lời, cần trắng .
Chỉ cần ngầm hiểu.
Mi mắt Thái tử run rẩy, chầm chậm khép , lệ lặng lẽ rơi.
“Một đời , nàng chịu vợ , đến c.h.ế.t cũng thể hợp táng cùng .”
“Ngọc Quỳnh, nàng đến thương hại cũng nỡ ?”
Ta điềm tĩnh .
Lúc , như một đứa trẻ vô lý, ăn vạ.
“Ta rời một lồng giam, bước một lồng giam khác.”
“Làm nghĩa mẫu của đứa trẻ, với mà , là mất tự do.”
“Điện hạ, nếu nuôi dạy thần đồng Úc Lăng, ngài còn để nuôi tiểu hoàng tôn ? Hoàng thượng đồng ý ?”
“Các ngài coi trọng chỉ là năng lực của —thì đừng dùng tình yêu để tô vẽ.”
“Ngài yêu , từng vì mà suy nghĩ—chỉ cảm thấy hữu dụng mà thôi.”
Không ai từng thật lòng yêu .
yêu .
Ta là yêu nhất.
Thái tử trầm mặc hồi lâu, khàn giọng :
“Không, yêu nàng.”
“Có thể, nhưng là một tình yêu ích kỷ. Ta chịu nổi.”
—------------
Ngày Thái tử băng hà, phong Kính Quốc phu nhân, với danh nghĩa nghĩa mẫu của tiểu hoàng tôn, chuyển Đông cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoi-hoa-tue-nham-krtd/7.html.]
Đổi , Hoàng thượng cuối cùng cũng công bố nguyên nhân thật sự phụ tử trận.
Phụ truy phong Trụ quốc Đại tướng quân.
Huynh trưởng thăng chức, chị dâu thì vui mừng khôn xiết.
Khi họ gặp , ánh mắt lảng tránh, kính cẩn hành lễ.
Ta chặn lời họ lành, ngoảnh bước .
Tiểu hoàng tôn ngoan, còn dễ nuôi hơn Úc Lăng khi bé.
Những lúc như , ước gì đứa nhỏ đừng lớn lên.
Lần nữa gặp Úc Lăng—là khi đến cầu kiến.
Phụ minh oan, phụ bãi chức, cả cũng chịu lạnh nhạt và châm biếm.
Tân Ngọc chết— Tĩnh Vương hành hạ đến chết.
Úc Cửu Khanh quá đau lòng, dâng sớ tố tội Tĩnh Vương.
Vì tương lai của tiểu hoàng tôn, Hoàng thượng buộc xử lý tội ác cũ của Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương giam lỏng, nhưng Úc Cửu Khanh cũng khá hơn.
Úc Lăng cũng liên lụy.
Giờ đây tiều tụy đến cực điểm.
“Mẫu ...”
Hắn quỳ mặt , như thời thơ ấu, nghẹn ngào.
“Ngươi gì, cứ thẳng.”
Tiếng nức nở lập tức ngưng bặt, từ từ ngẩng đầu.
“Hài nhi đổi sang họ Thôi, chuyển hộ tịch về phủ ngoại tổ, cháu của ngoại tổ.”
Ta bật .
“Ngươi gọi ngoại tổ là gia gia, thì mang họ Thôi?”
Hắn gật đầu.
Ta chộp chén bàn ném về phía , lạnh lùng :
“Ngươi đừng hòng! Cút !”
Hắn cam lòng.
“Nương, con là con ruột duy nhất của !”
“Từ ngày ngươi chịu thắp hương cho ngoại tổ—ngươi còn là con .”
“Ngày hôm nay, tất cả đều là báo ứng! Là nhân quả!”
Hắn cam tâm rời .
Ta đến bên nôi của tiểu hoàng tôn, xuống.
Nó mút ngón tay, với .
Bao cảm xúc rối ren dần lắng xuống.
Ta hát khúc ru con từng dỗ Úc Lăng thuở bé, dỗ hoàng tôn ngủ.
Nước mắt, từ lúc nào chảy đầy mặt.
—------------
Năm Văn Hòa thứ chín, Hoàng thượng băng hà, hoàng tôn kế vị.
Lúc , ba mươi bảy tuổi.
Vinh hoa phú quý—hưởng hết, dùng chẳng cạn.
Ta từ chối ân sủng của tân hoàng, đầu khỏi kinh thành.
Ta cuối cùng nắm tự do tuyệt đối.
Giống như lời Quốc sư từng đoán mệnh cho :
“Trung niên hưởng phúc, an khang, thuận lợi.”
—HOÀN—