12.
Về khoản khẩu chiến, từng thua ai.
Khi đến, Phó Nghiễn Lễ khí thế hừng hực.
Khi rời , sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, một lời cũng chẳng nổi.
Đợi xa, Tứ mới từ sảnh nhỏ bước , trong tay còn cầm nửa nắm hạt hướng dương đang ăn dở.
Ánh mắt nàng đầy hiếu kỳ, nhưng cũng hỏi lan man, chỉ hỏi đúng một điều quan trọng:
“Tỷ, tỷ với thứ nữ Mạnh gia … ôm ?”
Ta xuống tiếp tục uống rượu, đầu cũng buồn ngẩng lên:
“Đoán.”
Nàng tin, phản ứng như gặp đại địch:
“Đoán mà chuẩn thế á? Không thể nào! Có ngoài , còn khác thư cho tỷ đúng ?”
“Ai? Là ai?”
“Trời ơi! Tỷ … thêm khác bên ngoài ? Chẳng lẽ còn là bảo bối duy nhất của tỷ nữa ?!”
Nàng giả vờ đáng thương, dụi đầu vai mà nũng.
“Muội đồng ý ! Quan hệ tuyệt đối đồng ý!”
Quả thật, ba năm nay, ngoài nàng , vẫn còn một khác lặng lẽ thư cho .
Ba năm, sáu phong thư.
Trong mỗi bức thư, ngoài việc thuật cục diện kinh thành, thì điều nhiều nhất chính là Phó Nghiễn Lễ và Mạnh Vãn Đường thiết , tình ý sâu nặng thế nào.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thế nhưng đến nay, vẫn gửi thư là ai.
Chuyện , cũng với Tứ thế nào.
Biết nàng cố tình trò pha trò để hòa dịu bầu khí, chứ thật sự truy hỏi, cũng vạch trần.
Chỉ dùng một ngón tay, nhẹ nhàng chọc trán nàng.
Không chút lưu tình mà đập tan kỳ vọng:
“Đừng quên, ngoài , còn bốn khác, đứa nhỏ nhất năm nay mới… một tuổi rưỡi.”
Nàng như đ.â.m thủng một phát, vỡ vụn tại chỗ.
Rồi như tự nhặt từng mảnh vỡ lắp , giả vờ đáng thương chấm chấm giọt lệ tồn tại, tiếp tục bóc hạt hướng dương ăn giòn rụm.
“À đúng , tỷ tỷ … Hôm qua mấy công tử thế gia tỷ, sáng nay hiểu đều đánh trong nhà một trận nhừ tử.”
“Lý tiểu thư với Vương tiểu thư cũng , phòng khuê các đang yên đang lành thì đột nhiên rắn bò , lóc suốt một ngày trời .”
“Tỷ xem, ai bụng thế chứ? Có khi nào là một vị nghĩa hiệp thấy chuyện bất bình mà tay tương trợ …”
Nghe nàng luyên thuyên suy đoán, trong đầu chợt lóe qua một bóng hình.
Rất nhanh, đến mức kịp bắt lấy.
Ta cũng chẳng để tâm, chỉ nhẹ nâng ly rượu hoa mơ, nhấp một ngụm nhè nhẹ.
“Có nghĩa hiệp , ai mà ?”
13.
Đêm đó, kinh thành dường như vô cùng náo nhiệt.
Lý tiểu thư quỳ suốt một đêm trong từ đường.
Vương tiểu thư thì chép suốt một đêm cuốn Nữ giới.
Công tử nhà Triệu thị lang gia pháp đánh ba mươi roi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoi-cam-lzpw/5.html.]
Thái tử cũng giam lỏng trong Đông cung, phạt chép suốt đêm Đế vương sách luận.
Còn Mạnh Vãn Đường thì chủ mẫu của Mạnh gia lập tức đuổi khỏi kinh thành trong đêm.
chẳng bao lâu , nàng rình rang trở về.
Vì Thái hậu xuất cung lễ Phật, giữa đường ngựa bỗng nổi điên, chạy thẳng tới bờ vực.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc , chính Mạnh Vãn Đường cứu Thái hậu một mạng.
Thái hậu thấy ân nhân thuận mắt, liền đích dẫn nàng hồi cung, còn cầu xin phụ hoàng ban chỉ phong nàng An Dương quận chúa.
Thậm chí đến mười sáu tháng Năm, sinh nhật Thái hậu, còn đích mời nàng cung dự yến.
Thái hậu vốn ưa ồn ào.
Hôm trong yến tiệc nhiều .
Ngoài phụ hoàng và các phi tần trong cung, chỉ mấy tỷ hoàng gia chúng và phủ Hoài An Hầu.
Lúc đến, Mạnh Vãn Đường và Phó Nghiễn Lễ mặt.
Cả Thái tử, dù cấm túc một tháng, cũng xuất hiện.
Mấy bọn họ vây quanh Thái hậu, vui vẻ.
Thấy đến, cả đám như hẹn mà lập tức im bặt.
Nhất là Thái hậu, liếc một cái, lạnh nhạt : “Ngươi về ?”
Lạnh nhạt như nước.
Cứ như thể họ mới là một gia đình thiết, còn chỉ là ngoài quan trọng gì.
Ta mấy để tâm.
thị nữ dâng lễ lên, tự xuống bên cạnh Tứ .
Giọng nhàn nhạt:
“Phải, nhớ thái hậu quá, chẳng nên về thăm ?”
Câu chẳng bao nhiêu thành ý, Thái hậu hiểu rõ.
bà cũng quen với kiểu của .
Chỉ hừ lạnh một tiếng, đến khi thấy phụ hoàng cùng Đoan phi tay trong tay xuất hiện, bà mới nở nụ , hạ lệnh khai tiệc.
Tiếng nhạc du dương, điệu múa hòa nhã.
Tiệc mừng sinh nhật ngoài thì êm đềm hòa thuận, thực bên trong ai nấy đều mang theo tính toán riêng.
Ta vốn thích kiểu trường hợp như thế .
Qua nửa tuần rượu, đang định tìm cớ rời , thì bỗng thấy Mạnh Vãn Đường nâng chén, duyên dáng bước về phía .
“Công chúa.”
Nàng , khóe môi nở nụ đủ.
“Bữa tiệc tẩy trần , giữa và công chúa chút hiểu lầm.”
“Hôm nay nhân dịp , xin kính công chúa một ly, nếu đây điều gì khiến công chúa vui, mong lượng thứ…”
Khóe mắt thoáng liếc thấy tay Phó Nghiễn Lễ đang cầm ly khẽ khựng .
Thái tử cũng ngừng động tác, đầu về phía bên .
Ta nhướn mày, suýt bật .
Ồ…
Cuối cùng cũng tới lượt diễn .
Còn tưởng hôm nay bọn họ định giả câm suốt cả buổi cơ đấy…
ợc, coi ai gì!”