Thoát khỏi tay bọn buôn người và tên bố dượng ác độc - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-17 03:15:49
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai gò má khuôn mặt hình nhân giấy đỏ ửng, ánh đèn bàn càng thêm chói mắt. Nó đáp, giọng đượm chút mãn nguyện: "Ừ."  

Một khả năng dần hiện trong đầu .  

"Vậy cô là ai, tại giúp g.i.ế.c bố dượng?"  

Con hình nhân giấy nhe răng : "Bởi vì chính là cô mà, Lương Lương."  

của tương lai, c.h.ế.t bàn mổ. Cô là linh hồn oan khuất t.ử vong lưỡi d.a.o phẫu thuật. Cô là Lương Lương lưu manh bắt , giam cầm trong lồng sắt, sinh hết đứa con đến đứa khác.  

Điều mơ hồ đoán , nhưng bao giờ dám nghĩ tới.  

chìm trong nỗi bi thương tột cùng. Dù giờ đây cô chỉ là hình nhân giấy, nhưng thực sự cảm nhận sợi dây liên kết đặc biệt giữa hai linh hồn.  

khẽ khàng hỏi: "Cô nhốt trong tổ chức bao lâu ?"  

"Rất lâu, lâu đến mức ngoài năm nào tháng nào."  

Hình nhân giấy thể đổi biểu cảm, vẫn giữ nét mặt vui vẻ một cách rùng rợn: "Cho đến ngày thể cô suy kiệt, vứt trạm tái chế, mới đầu thấy mặt trời."  

Móng tay cắm sâu lòng bàn tay: "Vậy bây giờ phận đổi… cô...cô của tương lai siêu thoát ?" 

Hình nhân giấy tàn nhẫn: "Nếu tương lai thực sự đổi, biến mất. hiện tại vẫn tồn tại."  

"Chứng tỏ tương lai của cô, thực sự xoay chuyển."  

c.ắ.n chặt môi: "Tổ chức đó... vẫn sẽ tiếp tục tội ác?"  

Hình nhân giấy: "Cô đổi vận mệnh một , ắt cơ hội thứ hai. Sắp thi đại học , hãy tập trung việc học. Đừng quên giấc mơ của chúng ."  

"Chẳng chúng từng đến Bắc Kinh học đại học ? Chưa leo Vạn Lý Trường Thành, thấy sân vận động Tổ Chim, ngắm pháo hoa Olympic Bắc Kinh, đón hoàng hôn bên biển, dạo bước ngoại ô Thượng Hải... Tất cả những điều , cô thành ."  

Những hy vọng thầm kín nhất trong lòng , cô đều cả. Giữa chốn địa ngục trần gian, cô vẫn quên lý tưởng của .  

lau vội giọt lệ khóe mắt, sợ nước mắt rơi xuống hình nhân giấy. Ôm lấy chính thật nhẹ nhàng: " hứa, nhất định sẽ ."  

Khi trong lớp học năm cuối cấp ba, cảm giác như trở về từ kiếp khác. đang cắm cúi ghi chép, bỗng một cuốn vở đẩy về phía

"Ghi chép những buổi học bỏ lỡ. Lần thi thử thắng kiểu chính đáng." 

Người là Khương Uyên - bạn cùng bàn của . Chàng trai trai lạnh lùng còn là lớp trưởng. mãi là á quân khối, mỗi thi đều kém vài điểm. 

Nghe những ngày giam ở nhà, chính nhiều kiến nghị, thậm chí kêu gọi cả lớp đơn gửi lên sở giáo dục. 

"Cảm ơn, sẽ cố bắt kịp." đáp lễ. 

Đột nhiên hỏi: "Hôm qua, định mang đề đến nhà ." 

Tim thót

"Cậu nhà, lên sân thượng tìm." 

Ánh mắt đầy nghi hoặc: " thấy đang chuyện với hình nhân giấy. Tại ?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thoat-khoi-tay-bon-buon-nguoi-va-ten-bo-duong-ac-doc/chuong-4.html.]

Cái sắc lạnh của khiến cổ họng khô đặc. 

cố bình tĩnh: "Xung quanh chẳng ai trò chuyện, tự lẩm bẩm vài câu thôi." 

"Đã còn chọn với hình nhân? Muốn tâm sự, cả lớp ? Hay - cạnh - c.h.ế.t ?" 

Hẳn đang nghĩ điên. 

hỏi ngược: "Sao ở sân thượng?" 

Lần đến lượt nghẹn lời. Giọng đều đều: "Hồi lớp 10 dã ngoại chơi trò truth or dare, từng mỗi khi buồn sẽ lên đó." 

ngẩn . Chuyện đó chẳng còn chút ấn tượng. 

Về nhà, thủ thỉ với hình nhân giấy: "May mà chị lên tiếng. Không bao nhiêu?" 

Hình nhân đáp bằng giọng robot: "22/8/2007, lớp tổ chức công viên. Chính miệng cô ." 

À, thì thế. 

Mọi hoạt động ngoại khóa đều dự vì tiền. Lần đó Khương Uyên giúp xin việc dọn thư viện, suốt ba tuần mới đủ tiền chơi. 

vật giường, hình nhân vẫn lặng thinh góc phòng. Nó chằm chằm. 

Khóe miệng nó vẻ cong hơn, tạo thành nụ kỳ quái. 

Chợp mắt khi ngủ, băn khoăn: Chuyện của chính còn quên sạch. Sao hình nhân giấy - phiên bản tương lai của - nhớ rõ như in?

tỉnh dậy trong tiếng thét của một đứa trẻ sơ sinh. Mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập gian chật hẹp.

hoảng loạn, phát hiện đang trần truồng bàn mổ, bụng phình to đầy m.á.u me. Từng giọt m.á.u chảy dọc theo hai bên hông. Khoảnh khắc , nỗi tuyệt vọng xuyên thấu tim gan.

Đây là Chợ đen!

Tại ở đây? Không đang ở nhà ? Chẳng đổi vận mệnh ư?

Hai gã đàn ông đeo khẩu trang phớt lờ những lời cầu xin của . Lưỡi d.a.o mổ lạnh lùng rạch một đường bụng. Họ đối xử với như một con vật!

Rốt cuộc sai ở ?

rên rỉ trong đau đớn nhưng cơ thể mềm nhũn như bùn đen, chỉ ngoan ngoãn theo. "Thả ... cứu ..." Giọng yếu ớt của lọt thỏm giữa tiếng máy móc rít lên.

Chưa bao giờ sợ hãi đến thế. Không một giọt t.h.u.ố.c tê, vật vã sinh một sinh linh nhỏ nhoi. Đứa bé bất động, da mặt tím ngắt như quả mận chín.

Hai gã đàn ông lắc đầu ngao ngán. Họ ném đứa trẻ thùng rác sắt kêu loảng xoảng. "Đẻ nhiều quá nên hàng . Lô giao cho khách."

Xanh Xao

"Đến lúc đưa về trạm tái chế thôi."

"Trạm tái chế" - mật ngữ của lò mổ. Nơi như dây chuyền lợi nhuận, mỗi phụ nữ đều vắt kiệt đến giọt m.á.u cuối cùng danh nghĩa "tận dụng triệt để".

Ánh đèn phòng mổ tỏa sáng như đóa sen vàng, chiếu rọi lên thể đầy vết máu. Trong cơn mê sảng, bật . Tất cả... chỉ là ảo ảnh lúc lìa đời thôi.

Thực , từng đổi gì.

Loading...