Cả đám kéo nhau vào công viên chơi, nói là nơi dành cho trẻ con nhà giàu nhưng thực chất nó chỉ nằm ở khu biệt thự, chứ đồ chơi ở đây chắc khác mấy chỗ khác là bao. Điều đặc biệt duy nhất là khu dành cho các quý bà thôi.
Chu Kỳ Minh nhìn những trò chơi trước mặt, niềm hứng khởi lúc đầu cũng không còn nữa, hai tai nhỏ cụp xuống.
【Ở đây không có gì chơi hết! Anh Kiên lừa Minh rồi!】
Mai Thanh Lương còn cố gắng nhịn cười, nhưng hai tên kia thì không. Chúng cười vào mặt Chí Kiên, trêu ghẹo: “Đáng đời mày chưa!”
Chúng ôm bụng nằm lăn ra đất, cứ mỗi tiếng cười vang lên thì sắc mặt của anh càng đỏ. Anh siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két hồi lâu vẫn thấy chúng không ngừng lại, giận dữ bay tới rượt hai tên kia.
Mục Lân và Bá Hoàng biết mình đánh không lại nên đành đứng dậy chạy cùng nhau, nhưng cái miệng vẫn chọc không ngớt: “Đáng đời lắm! Đố mày bắt được tao!”
“Bé Kiên bị đ.â.m trúng tim đen rồi~”
Nghe thấy câu nói đó, anh như được tiếp thêm năng lượng, hai chân chạy ngày càng nhanh hơn. Hai đứa nó cũng nhận ra, tới lúc này mới phát hiện anh thật sự giận rồi nên cố gắng phóng đi thật mau.
Chí Kiên gào lên một tiếng rồi nhảy cao lên trời, Mục Lân thấy tình hình không ổn nên vội vàng chui tọt vào cái gầm nhỏ gần đó. Có điều, Bá Hoàng không may mắn đến vậy, nó bị anh nhắm tới trước tiên nên đầu chẳng kịp nghĩ gì chỉ biết lao đầu chạy về phía trước.
“Tao sai rồi mà!“
Bây giờ nó có hối hận thì cũng đã muộn màng rồi, anh tóm được cái đuôi của nó rồi vật người ra sau. Nó sợ hãi, cả người run như cầy sấy. Bỗng, anh cười ha hả: “Thấy sự lợi hại của tao chưa? Chỉ đùa rượt tí đã khiến chúng mày sợ cong đuôi rồi. Cho chừa cái tật trêu ghẹo!”
Sự thật cũng không phải vậy, quả thật khi nãy anh đuổi theo vì tức giận nhưng khi nhìn thấy gương mặt sợ hãi của nó thì anh cũng không còn bực nữa. Trong lòng chỉ cảm thấy rất buồn cười, nên chỉ đè nó xuống đất xem như báo thù thôi.
Mục Lân nhìn thấy sự việc ổn định hơn rồi, nên thở phào bò ra. Nhưng chưa kịp đợi nó hùa theo giỡn thì đã bị Chí Kiên đ.ấ.m vào đầu một cái.
“Sao lại đ.ấ.m tao?!” - Nó hỏi.
Lư Chí Kiên vênh mặt: “Ai biểu mày trốn.”
Cả đám ngoại trừ Mục Lân ra đều cười lớn, quay sang trêu chọc nó: “Thấy chưa, mày cứ chạy cắm đầu như tao là đã không bị đánh rồi.”
“Gấu con núp gầm~”
Kỳ Minh cứ tưởng các anh trai đang chơi trò rượt đuổi nên cũng cười theo, hai chiếc tai trắng liên tục lắc lư lên xuống. Bé con cười toe toét vì vui.
Mục Lân bị đám bạn của mình chọc thì chẳng sao, nhưng khi thấy thỏ con cũng cười mình thì mặt đỏ cả lên.
Truyện được dịch bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tho-con-bi-doc-tam/chuong-16.html.]
Hắn bị sỉ nhục rồi hu hu! Sĩ diện của gấu nâu đã mất rồi…
Cười một trận đã đời, nguyên nhóm tụ lại thành vòng tròn nhỏ, liên tục bàn tán với nhau.
“Chúng ta nên chơi gì đây?”
“Tao chơi chán mấy trò ở đây rồi.”
Hết tên này tới tên kia đưa ra các lời đề nghị khác nhau, nên chơi cái gì trước. Đứa muốn chơi xích đu, đứa lại muốn trốn tìm hay đá lon. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy mấy trò đó chơi nhiều rồi, ít người như vậy chơi cũng chẳng vui.
Lúc sau, tổ đội nhỏ này vẫn chưa quyết định được nên làm gì. Chu Kỳ Minh cảm thấy mệt nên ngồi phịch xuống đất, so với ban nãy, bây giờ gương mặt của cậu hiện rõ sự mệt mỏi và chán chường.
【Các anh lâu quá, chân Minh tê cả rồi.】
【Chơi gì cũng được hết, Minh muốn chơi chơi!】
【Từ lúc chuyển tới đây, Minh chưa từng được tham gia bất kì trò nào hết~】
Bốn đứa nhóc lớn giương mắt nhìn nhau, đưa tín hiệu rồi đồng lòng gật đầu.
“Vậy chúng ta cứ chơi từng trò trước đi! Đầu tiên sẽ chơi trốn tìm nhé?”
Kỳ Minh thấy các anh cuối cùng cũng đưa ra được quyết định liền trở nên vui vẻ, cậu gật đầu như mổ thóc, sợ rằng chỉ chậm chút nữa thì họ sẽ phân vân tiếp cho xem.
Lại thêm một lúc nữa, người đi bắt sẽ là Mục Lân. Cả đám phấn khích nhanh chân lẹ tay tìm chỗ trốn, Chí Kiên nắm lấy tay của cậu: “Đi theo anh!”
Chỉ mới tới công viên được hai lần nên thỏ con vẫn chưa rành đường quen lối, còn đang không biết phải núp chỗ nào thì nghe thấy lời của anh đẹp trai. Bé cưng không nghĩ nhiều, lon ton chạy phía sau lưng.
Nhưng tên nhóc này chẳng biết yêu thương thú nhỏ tí nào, đôi chân chạy nhanh thoăn thoắt. Ngược lại, chân của Kỳ Minh vô cùng nhỏ, đi bình thường cũng khó lòng nào đuổi kịp giờ anh còn chạy nữa. Cậu bĩu môi: “Anh ơi, chậm chậm.”
Chí Kiên cười hì hì hai tiếng rồi bế cả người thỏ con lên khiến cậu không kịp phản ứng, đôi mắt theo lệ thường mà ngấn lệ. Cứng đờ cả người. Anh thấy vậy chỉ vỗ nhẹ lên lưng, hùng hổ tuyên bố: “Em cứ tin vào anh! Dăm ba mấy trò này anh ẵm đi trốn chắc chắn mấy tên kia không tìm ra được!”
Cậu nửa tin nửa nghi, trong lòng thầm mắng một cậu.
【Anh trai ác độc!】
Chí Kiên sững người, cái đuôi vung mạnh hơn: “Hư!”