Gã nô lệ hít sâu một , chậm rãi nhận lấy, đưa miệng, dứt khoát nuốt xuống. Thiên Lý gật đầu, giọng vẫn lạnh nhạt.
“Ba mươi ngày đến gặp nhận giải d.ư.ợ.c định kỳ. Khuyên ngươi đừng cố ý trì hoãn, nếu , hậu quả ngươi gánh nổi .”
Bất Nhiễm Trần cũng gật nhẹ đầu. Trong lòng uất nghẹn đến khó thở nhưng ngoài mặt vẫn lộ biểu cảm dư thừa. Thiên Lý tiếp:
“Từ nay trở , ngươi ở chỗ .” Ngón tay mảnh khảnh chỉ mái hiên ở một bên.
Bất Nhiễm Trần đưa mắt chỉ thấy ngón tay nhỏ nhắn của . Bên tai gã, âm thanh vang lên.
“Quy củ ở đây là ít sai ít, cẩn trọng ngôn từ là . Có chuyện gì cứ căn dặn kẻ , thiếu gì thì tự tìm họ mà lấy. Ta cho ngươi ba ngày để tìm hiểu những chuyện mà ảnh vệ cần , thể hỏi , nhưng bình thường nhẫn nại lắm .” Nói xoay , tròng mắt đen láy như đáy hồ tĩnh lặng, “Cho nên nhất ngươi nên học nhanh .”
Bị một thiếu niên nhỏ tuổi hơn dạy dỗ quả thực chuyện gì vui vẻ. Bất Nhiễm Trần gật đầu trong im lặng.
“Ba ngày sẽ dạy ngươi kỹ thuật ám sát nữa, đến lúc đó sẽ vất vả, nhân lúc mấy ngày nay mà nghỉ ngơi cho khỏe .” Dứt lời liền bước lên cầu thang, nửa chừng thì dừng , “Tầng hai là nơi ở, cho phép thì tự tiện , chuyện gì cứ ở tầng truyền lời.”
“Ta nên xưng hô thế nào đây.” Hắn thấp giọng hỏi câu đầu tiên.
Chàng đầu , tóc đen bồng bềnh.
“Ngươi thể gọi thẳng tên , Thiên Lý. Nhớ kỹ, chính là chủ nhân của ngươi. Bất Nhiễm Trần.”
Sau đó, thẳng, một ngoái .
Bất Nhiễm Trần theo bóng lưng thanh lãnh của một thoáng bắt đầu rảo bước thăm dò khắp viện một . Không ngờ nơi ít, nô bộc quét tước dọn phòng nhanh, chăn mền mềm nhẹ, trác kỷ bóng loáng, bài trí dễ chịu. Đẩy cửa sổ ngoài, ngày xuân sáng rực cảnh vật trở nên bình yên đến lạ.
Ngắm cảnh một chốc, Bất Nhiễm Trần thuận tay rót một cốc , mùi nóng thoang thoảng xông mũi, nhấp một hớp, mùi hương vẫn quanh quẩn nơi kẽ răng, đúng là thượng hạng. Cốc trong tay đúc bằng Du ngọc, sáng tựa băng, ấm như nắng, tròn vành vạnh khác gì trăng. Trong chốn thâm sơn , chỉ là một bộ ấm tách để uống mà cũng tinh xảo trân quý như thế, mà đây chỉ mới là biệt doanh của một trong Thất Sát, nếu đổi thành Giới chủ tả hữu sứ, khó thể tưởng tượng sẽ càng xa hoa đến bực nào.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Bất Nhiễm Trần trầm giọng:
“Vào .”
Sau khi sự cho phép, một đám nô bộc mới cung kính tiến , nhanh chóng đo vóc của Bất Nhiễm Trần để may y phục, lúc bận rộn vẫn quên vồn vã tâng bốc, gã chút quen. Rồi ngay đó, một thị nữ đáng yêu cầm dĩa trái cây , mặt tròn như bánh bao, nụ yêu kiều, má lúm đồng tiền chúm chím.
“Hẳn công t.ử mệt mỏi , nếm tạm mật ong quất thủy cho mát ạ.”
Mật ong sóng sánh, ngọt lịm, quất thủy chua chua thanh mát, mùi vị trong lành ngon miệng. Bất Nhiễm Trần nhấp một ngụm, cảm giác cổ họng thanh nhuận hơn hẳn. Gã thị nữ , dò hỏi:
“Ngươi là...”
“Tiểu tỳ là Hạnh Tử, xin công t.ử cứ căn dặn, công t.ử , bây giờ công t.ử cũng là chủ nhân nơi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-ly-du-nhan-bat-nhiem-tran/chuong-8-tim-hieu.html.]
Thị nữ khôn khéo tiếp lời.
“Ngươi ở đây bao lâu ?”
“Hạnh T.ử ở đây bốn năm , từng đổi qua ba chủ tử, hầu hạ công t.ử hơn một năm .”
Mắt tròn khẽ chớp, cô gái đối đáp trôi chảy.
“Ba vị chủ t.ử của đều là thành viên trong Thất Sát ?”
“Vâng.”
“Ngươi gì về ảnh vệ ?”
“Tiểu tỳ chỉ bình thường ảnh vệ là do tự chủ nhân chọn, Giới chủ chỉ định như công t.ử ít.” Hạnh T.ử ngọt đáp, “Ảnh vệ là tín của chủ nhân, theo sát bên , sống cùng sống, điều cho thấy Giới chủ coi trọng công tử.”
“Tại trong Thất Sát Nô chỉ ảnh vệ?”
Hạnh T.ử chần chừ, “Trước đây công t.ử cũng , đó...”
“Bị g.i.ế.c ư?” Gã ngạc nhiên, hỏi thẳng, “Tại ?”
“Xin công từ nên hỏi nữa, những điều bọn tớ tiểu tỳ khó .” Hạnh T.ử điềm đạm năn nỉ.
“Ta chỉ thích điều gì mà thôi.” Hắn mỉm , cố dụ dỗ, “Nếu cẩn thận phạm cấm kỵ, g.i.ế.c như ảnh vệ , há chẳng oan uổng ?”
Trông thấy nụ của Bất Nhiệm Trần, mặt Hạnh T.ử bỗng đỏ bừng, cúi đầu ngập ngừng: “Công t.ử lạnh lùng, xưa nay sạch sẽ, thích kẻ khác đến gần , ngoài còn kiêng kỵ gì đặc biệt.”
“Những khác trong Thất Sát Nô thỉnh thoảng qua ?” Thấy hỏi gì, Bất Nhiễm Trần bèn đổi chủ đề.
Hạnh T.ử thở phào, nhẹ nhõm thấy rõ, “Công t.ử thích giao tế nên gần như qua gì với các chủ t.ử Thất Sát khác.”
“Nhiệm vụ của chúng nhiều ?”
“Việc nô tỳ rõ lắm, nhưng nhiệm vụ cần công t.ử đích cực ít, một năm cũng chỉ mấy .”
“Vì ?”
“Những nhiệm vụ đặc biệt quan trọng mới cần công t.ử tự tay”
Bất Nhiễm Trần Hạnh T.ử đáp mà ngạc nhiên. Điều đó chứng tỏ, Dục Vọng Giới coi trọng Thiên Lý.
“Nhìn giống lắm.” Nhớ đến gương mặt non nớt như băng tuyết , khỏi lẩm bẩm.