Không đợi nam t.ử trả lời Bất Nhiễm Trần phóng lên ngựa lao như điên, chạy vụt dám đầu .
Trên tà áo và cánh tay áo của nam t.ử thêu huy hiệu của tam đại trưởng lão. Trong ba trưởng lão , Bất Nhiễm Trần gặp hai. Chỉ còn một trưởng lão duy nhất từng gặp, cũng chính là kẻ mà Hắc Dạ từng cảnh cáo Bất Nhiễm Trần, cố gắng tránh xa: Đam trưởng lão.
Tim của Bất Nhiễm Trần đập mạnh thình thịch, thúc ngựa ngừng. vó ngựa dù nhanh đến cũng thể so với ma khí của bậc trưởng lão. Chẳng bao lâu Bất Nhiễm Trần Đam trưởng lão gầm lên:
- Đứng .
Âm thanh như ác mộng mang theo ma khí dày đặc, đóng định vó ngựa, chặn đường rút lui của Bất Nhiễm Trần. Con ngựa ngã quỵ xuống, tắt thở ngay lập tức. Bất Nhiễm Trần tâm trí để quan tâm đến con ngựa nữa. Hắn hối hả chống tay xuống đất lấy thế chồm dậy định bỏ chạy. nam t.ử kỳ quái chắn mặt của mất . quản ngựa ban nãy cũng phi ngựa đuổi tới. một nữa nhảy xuống ngã lăn đất, quỳ mọp xuống, run rẩy cất tiếng:
- Xin Đam trưởng lão thứ tội! Xin Đam trưởng lão bớt giận!
Bất Nhiễm Trần cảm kích quản ngựa một cái. Bất Nhiễm Trần , tên quản ngựa đang gián tiếp cho phận của nam t.ử , cũng là gián tiếp chỉ cho cách để thoát tội. Không thể tiếp tục giả vờ như gì nữa, Bất Nhiễm Trần đành cung kính vòng hai tay hành lễ:
- Thuộc hạ tham kiến Đam trưởng lão.
Nam t.ử đúng là Đam trưởng lão. Lão gật gù, tỏ vẻ hài lòng:
- Bây giờ thì ngươi là ai đúng ?
Bất Nhiễm Trần cúi thấp đầu, tránh né ánh soi mói của kẻ ác . Đam trưởng lão nhếch mép mỉm từng bước gần, trong khí thế toát sự áp bức vô hình như một lão mèo già đang vờn một tên chuột nhắt. Bất Nhiễm Trần trấn định đáp lời:
- Thuộc hạ mắt kém, cũng chỉ mới . Xin Đam trưởng lão tha tội!
Đam trưởng lão quan tâm đến lời thỉnh tội của Bất Nhiễm Trần. Lão hất hàm về phía tên quản ngựa, lệnh:
- Ngươi về , lời riêng với .
Gã quản ngựa run lên một chút. Liếc mắt sang trai khôi ngô tuấn tú bên cạnh một cái, c.ắ.n răng, lắp bắp cất tiếng:
- Không ạ, Thiên Lý Lục Dục Sát đang đợi thuộc hạ về báo cáo. Hay là Đam trưởng lão để cho chúng thuộc hạ về phục mệnh chủ t.ử , thì cứ để ngày khác trưởng lão dạy bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-ly-du-nhan-bat-nhiem-tran/chuong-14-bi-bat-lai.html.]
Bất Nhiễm Trần âm thầm cảm kích một nữa. Không cần xung quanh cũng đối phương cố ý chọn nơi thưa thớt để cản đường, còn đuổi hết kẻ khác như thế, ý đồ đen tối gì cũng quá lộ liễu rõ ràng . quản ngựa dám lên tiếng cản trở như thế e là dùng hết can đảm của cả đời .
Dù trong lòng vô cùng cảm kích quản ngựa , nhưng Bất Nhiễm Trần cũng , lý do mà đưa khó mà chấp nhận. Nếu khéo thì sẽ còn liên lụy một kẻ bụng nữa. Quả nhiên, Đam trưởng lão chằm chằm quản ngựa một lúc gằn:
- Từ lúc nào một tên hạ dịch cũng coi lời của bản trưởng lão gì thế hả?
Đam trưởng lão quát lên:
- Ta bảo ngươi cút, ngươi còn dám nhiều lời? Mau cút ngay cho ! Cút!
Sắc mặt quản ngữa tái như màu đất, vô cùng sợ hãi, hoảng hốt dắt ngựa bỏ chạy. Bất Nhiễm Trần dám theo, sợ sẽ liên lụy thêm cho nọ. Việc đến mức , Bất Nhiễm Trần oán trách gì, quản ngựa cố gắng hết sức . Việc của bản , do gánh chịu thôi.
Hít một dài, Bất Nhiễm Trần cố gắng giữ bình tĩnh, cất tiếng hỏi:
- Dám hỏi Đam trưởng lão gì sai bảo?
- Ngươi từng về .
Đam trưởng lão nhàn tản đến gần . Bất Nhiễm Trần thoát rụt theo bản năng, ngoài miệng vẫn cố cứng cỏi giả vờ:
- Thuộc hạ hiểu ý của trưởng lão.
sự vờ vịt của Bất Nhiễm Trần qua mắt Đam trưởng lão. Sự cảnh giác và né tránh của thể hiện quá rõ ràng. Đam trưởng lão thèo vòng vo nữa, thẳng vấn đề:
- Ngươi là thích nam sắc. Ta ý với dáng vẻ của ngươi. - Trong ánh mắt lão lộ rõ d.ụ.c vọng trần trụi. - Đi theo , thể hơn Thiên Lý nhiều. Ta sẽ cho ngươi thế nào là sung sướng cực độ.
Bất Nhiễm Trần nghiến răng, cố đè nén cảm giác kinh tởm đến buồn nôn. Hắn giữ giọng bình tĩnh đáp lời:
- Giáo chủ lệnh thuộc hạ ảnh vệ của Thiện Lý Lục Dục Sát, tính nô.
- Giáo chủ cũng sẽ đổi ý thôi. Thiên Lý thì chứ, đòi , còn dám cho?
Câu nhẹ hẫng của Đam trưởng lão cắt đứt đường lui của Bất Nhiễm Trần. . Dù thế nào nữa, cũng chỉ là một nô lệ. Giáo chủ của Ma Dục Giáo sẽ vì một nô lệ mà khiến một trong ba trưởng lão đắc lực nhất cảm thấy trọng dụng. Còn Thiên Lý? Chàng sẽ vì một nô lệ mà vẫn luôn xem thường và bỏ mặc mà mạo hiểm đối đầu với Đam trưởng lão ? Bất Nhiễm Trần tự hỏi trong lòng, tự câu trả lời. Hắn thật sự t.h.ả.m một tiếng, nhưng khóe miệng thể nào nhếch lên thành nụ cho .