THIÊN KIM 50 TUỔI - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:59:16
Lượt xem: 289

Văn án:

 

Sau khi bà ngoại là thiên kim thật sự của nhà hào môn thì bà 50 tuổi .

 

Cả gia đình lúc đang háo hức bàn bạc xem để bán bà với một cái giá thật cao.

 

Ông ngoại mong tiền để cưới thêm một cô vợ trẻ.

 

Cậu thì tính toán xin một chức vị béo bở lương cao.

 

Ngay cả đứa em họ tên Diệu Tổ cũng gào lên đòi mua cho nó một căn biệt thự ở trung tâm thành phố.

 

Bà ngoại thì vẫn như khi, cái gì cũng gật đầu đáp ứng.

 

Bà mỉm :

 

“Phán Phán , con gì nào?”

 

Toàn bỗng lạnh toát.

 

Bởi vì, thấy rõ… ở trong mắt ngoại lóe qua một tia sát ý.

 

 

Chương 1:

 

Khi bà ngoại là thiên kim thật sự của Tập đoàn Lâm Thị, cả nhà chúng như nổ tung vì vui mừng.

 

Ông ngoại lập tức bắt đầu tính toán:

 

“Thúy Hoa về hào môn , tao là chồng bà , đương nhiên cũng theo về đúng ! Sang bên , tao cũng đòi hỏi gì nhiều… chỉ cần cho tao một tài xế riêng, thêm vài bảo mẫu phục vụ tao hen?”

 

“Ba cái gì !”

 

Cậu phản bác, n.g.ự.c ưỡn thẳng đầy tham vọng:

 

“Mẹ con là con gái ruột của Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị đó! Con là con trai duy nhất của , thì bèo lắm cũng cho con chức phó tổng chứ! Còn Diệu Tổ nữa, nhất định chuyển nó sang trường quý tộc nhất!”

 

Diệu Tổ là em họ , năm nay mới bảy tuổi, cũng là đứa con trai duy nhất của thế hệ trong nhà.

 

Lúc , nó đang níu ống tay áo của bà ngoại, gào lên:

 

“Bà già ! Biệt thự! Con ở biệt thự trong trung tâm thành phố!”

 

Không ai thấy cách xưng hô đó vấn đề gì cả.

 

Bởi vì suốt những năm qua, đó chính là cách họ gọi bà ngoại.

 

“Được, cả.”

 

Bà ngoại nheo mắt, cái gì cũng đồng ý.

 

Cả nhà chìm trong men say của gà ch.ó thăng thiên, ai cũng tưởng chừng kể từ nay sẽ sống trong phú quý vinh hoa.

 

Chỉ lặng lẽ ở trong góc, một lời.

 

“Phán Phán, còn con gì?” - bà ngoại chủ động hỏi .

 

lắc đầu, chỉ hỏi một câu:

 

“Bà ngoại… hai tháng , bà sống sót bằng cách nào?”

 

Lời dứt…

 

Sắc mặt cả nhà lập tức đổi.

 

 

Hai tháng , bà ngoại bệnh.

 

ai ở trong nhà để tâm đến chuyện đó.

 

Bởi vì trong mắt họ ở trong mắt họ, bà chỉ đang giả bệnh để kiếm cớ lười biếng nên đáng thương hại.”

 

“Bà già , bệnh một chút thì chứ?”

 

“Gáng mà chịu ! Tốn tiền khám bác sĩ gì!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-kim-50-tuoi/chuong-1.html.]

Việc ngoài ruộng thì còn chất đống, đàn heo đang đói thì kêu inh ỏi, cả nhà thì tối nay ăn gì.

 

Bà ngoại đành c.ắ.n răng cố gắng chịu đựng mà tiếp tục việc.

 

Chỉ duy nhất giúp bà chia sẻ chút ít việc.

 

thường lén lên núi hái thảo dược, để bà ngoại nhai nuốt xuống.

 

Dù nó thể giảm đau… nhưng cũng chỉ chữa phần ngọn chứ trị gốc.

 

Cho đến hai tháng , Diệu Tổ ngã từ cây xuống, cần truyền máu.

 

Cậu và mợ tiếc tiền mua m.á.u từ ngân hàng máu, nên họ đẩy bà ngoại .

 

“Hút m.á.u bà ! Bà da dày thịt béo, sức khỏe !”

 

Khi đó bà ngoại yếu nhưng bà vẫn đối xử như một con vật, họ cưỡng ép đưa .

 

Máu chảy từ cánh tay già nua, làn da khô ráp như vỏ cây, bà hút sạch chút sức lực cuối cùng…

 

Bà ngoại “ọe” một tiếng, phun m.á.u ngoài, cả mềm oặt lăn xuống đất như một cọng lau yếu ớt gió quật tơi bời.

 

“Đồ vô dụng!”

 

“Chúng còn định cho bà chăm sóc Diệu Tổ nữa đấy! Bà định giả bệnh nữa ?!”

 

Đến nước , mà mợ vẫn chịu bỏ tiền cho bà khám.

 

Họ chen chút xung quanh Diệu Tổ ân cần săn sóc, còn bà ngoại thì vẫn còn nền đất lạnh, tự sinh tự diệt.

 

Mười ngày , mợ từ trạm y tế huyện trở về, mới phát hiện bà ngoại biến mất.

 

“Bà ngoại ạ?” - hỏi.

 

“Không , chắc c.h.ế.t .” - mợ thờ ơ đáp.

 

“Ngày nào bà cũng ho khụ khụ, còn sợ bà lây bệnh cho Diệu Tổ nữa chứ.”

 

Ông ngoại thì cau mày, lộ một chút lo lắng:

 

“Nếu bà già đó c.h.ế.t thì heo ai cho ăn?Ai nấu cơm? Ai phục vụ tao?”

 

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía .

 

“Để Phán Đễ ! Nuôi con nhỏ phá của từng năm , cũng đến lúc chút việc chứ!”

 

Họ luôn gọi là “Phan Đễ”.

 

Chỉ bà ngoại mới gọi là “Phán Phán”.

 

[Phán: là chờ mong, Đễ là em dâu]

 

: là đứa bé mong ngóng mà đến.

 

thực tế là ngoài bà , chẳng ai mong chờ cả.

 

Mẹ hề mong .

 

Bởi vì sinh là con gái, bà cả làng dè bỉu. Cố sinh thêm hai thì gặp khó sinh mà c.h.ế.t.

 

Ba mong .

 

Vậy nên khi c.h.ế.t bao lâu, ông liền vội vàng tái hôn, quẳng cho bà ngoại như một cái gánh nặng.

 

Ông ngoại mong .

 

Ông mắng là đồ phá của, hận thể ném núi giống như ông từng vứt bỏ mấy đứa con gái mà bà ngoại sinh .

 

Cậu mợ càng mong .

 

Đặc biệt là khi mợ sinh Diệu Tổ, trở thành một đứa con gái thừa thãi, ở trong mắt họ, cong xứng để xách dép cho Diệu Tổ.

 

Chỉ bà ngoại là thật lòng thương , đối xử với .

 

màng những lời mắng c.h.ử.i của họ, mà chỉ mang đôi giày thủng chạy trối c.h.ế.t khỏi nhà.

 

chạy gần nửa ngày trời, đến thở cũng .

 

Cuối cùng, khi trời tối hẳn, mới đến trạm y tế huyện.

Loading...