Tại lễ truy điệu, thầy Ngụy tấm ảnh đen trắng trông y hệt chú kèm cặp .
Kể từ đó, bao giờ gặp thầy Ngụy nữa.
vì thấy những thứ kỳ quái mà đầu óc dường như thông suốt hẳn, việc học cũng trở nên sáng sủa hơn.
Từ đội sổ trường, trở thành một trong những học sinh đầu khối.
Thầy cô và bố đều , đây thi bét là vì mới chuyển từ trường tiểu học thị trấn về, nền tảng học tập quá kém nên theo kịp.
Bây giờ sự giúp đỡ của họ, thành tích học tập của sự tiến bộ rõ rệt.
Mặc dù là , nhưng vẫn cảm thấy, chuyện học hành chẳng liên quan nhiều đến sự cố gắng.
Giống như em trai , gọi là thần đồng nhỏ, bình thường cũng chẳng thấy bé học hành gì, nhưng mỗi thi đều nhất.
Tuy nhiên, thành tích cũng một cái lợi.
Trước đây một trong góc, đày biên cương, bây giờ thì cao lãnh.
Trước đây khi ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, đầu óc rỗng tuếch, bây giờ thì đang suy tư nhân sinh.
Họ , lý do ngoài cửa sổ ngẩn ngơ là vì, đến mùa khoai lang nướng .
ở đó, Lý Tráng Tráng mang những củ khoai lang nướng để dâng cho mà hiếu kính, cho cô bé khác .
May mà, bố tuy ép ở thành phố học, nhưng đến khi nghỉ hè cho em trai cùng về quê thăm bà ngoại.
Hai đích lái xe đưa chúng , còn mang nhiều quà cho bà ngoại, một bà cụ cô đơn nửa đời như bà ngoại mặt mũi trong làng.
Mẹ, đoạn tuyệt với bà ngoại mười mấy năm, cuối cùng vì công việc quá bận rộn mà đạt hòa giải với bà ngoại.
Nửa năm gặp, Lý Tráng Tráng dường như cao lên nhiều, còn vô tư vô lo nữa, vì tập luyện thể thao nên da rám nắng đen sạm, khiến đôi mắt càng thêm đen trắng rõ ràng.
Khi đăm chiêu một nơi nào đó, trông vẻ sâu sắc hơn nhiều.
Thật đang nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-dong-1-thanh-mai-truc-ma-chet-duoi/chuong-10.html.]
“Tiền tiêu vặt là mua nước ngọt, là mua kẹo cao su nhỉ?”
“Hay là mua cả hai !”
Chúng cùng đến bìa rừng ở “Khe Tử Nhân” để cúng A Bảo.
Cậu A Bảo chút tức giận, hỏi tại lâu như đến.
kể với A Bảo rằng bắt học .
Sáng dậy học, tối mới về đến nhà.
Về nhà cũng nghỉ ngơi, còn học thêm giờ học, cuối tuần cũng nghỉ, còn học cả lớp piano và lớp toán Olympiad mà sắp xếp.
Cậu A Bảo, một “Tiểu Mao Tử” mất hai ba mươi năm, cũng sợ đến mức chạy mất.
“Đáng sợ quá đáng sợ quá!”
Lý Tráng Tráng từ nhỏ thấy thần thần bí bí nên quen .
Em trai thì cũng vẻ gì là ngạc nhiên cả.
hỏi em trai: “Thần Thần, em sợ ?”
Em trai lắc đầu : “Không sợ ạ, Thần Thần cũng là thấy chị mới đến mà!”
Lời của Thẩm Thần, chút hiểu.
Chỉ cho là trẻ con năng lộn xộn.
Mùa hè năm đó, và Thẩm Thần chơi vui ở nhà bà ngoại.
Gần đến ngày khai giảng, Thẩm Thần một bài tập của cả ba đứa chúng .
Thẩm Thần tuổi còn nhỏ mà lo sốt vó vì chúng .
: “Đề bài đều hết , tại nữa chứ?”
Lý Tráng Tráng: “Đề bài , tại ?”