“Lâm Trầm.”
Tôi bật cười lạnh: “Ngay cả một lời cam kết nhỏ như vậy mà anh cũng không dám đưa ra, còn nói gì đến chuyện cứu vãn?”
“Anh có thể.”
Cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy.”
Tôi không đáp, chỉ thu lại ánh nhìn, dõi mắt xuống đầu ngón tay của mình.
Anh nói đầy kiên định, đầy chân thành, như thể anh thực sự có thể làm được.
Nhưng tôi biết — anh sẽ không làm.
Khi xe dừng trước cửa nhà, trời đã tối đen.
Lâm Trầm tháo dây an toàn, có vẻ định cùng tôi vào nhà, nhưng đúng lúc đó điện thoại anh ta đổ chuông.
Anh cúi đầu liếc nhìn, ngón tay khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng tắt màn hình.
Tôi nhìn anh, nửa cười nửa không: “Gọi từ công ty à?”
“Ừm, có chút trục trặc ở một dự án, anh phải quay lại một chuyến.”
Anh tránh né ánh mắt tôi, giọng ra vẻ thản nhiên: “Em nghỉ ngơi trước đi, xong việc anh sẽ về ngay.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh, không vạch trần.
Anh thậm chí chẳng buồn giải thích — tại sao điện thoại công ty lại gọi đến máy cá nhân.
“Được thôi.”
Tôi từ tốn tháo dây an toàn, khẽ mỉm cười với anh: “Công việc là quan trọng nhất.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, rồi chưa kịp đợi tôi vào nhà đã vội vàng nhấn ga rời đi.
Như thể đang gấp gáp trốn chạy khỏi điều gì đó.
Tôi đứng trước cửa nhà, nhìn chiếc xe của anh dần biến mất trong màn đêm, lúc đó mới chậm rãi lấy điện thoại ra.
Quả nhiên, nửa tiếng trước, cô ta vừa đăng một trạng thái mới: “Sốt rồi… Khó chịu quá, trong nhà lại không có thuốc 😢”
Kèm theo đó là một tấm ảnh — cô ta mặc váy ngủ hai dây, gò má ửng đỏ, cuộn mình trên ghế sofa.
Cuối cùng thì anh vẫn đến tìm cô ta.
7
Tiếng chuông điện thoại đầu giường vang lên chói tai, xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
Tôi mở mắt, nhìn chăm chăm lên trần nhà, để mặc âm thanh chói lói ấy dội thẳng vào thần kinh.
Màn hình điện thoại sáng lên — 2 giờ 17 phút sáng.
Một dãy số lạ hắt ánh sáng lạnh lẽo trong căn phòng tối om.
Tôi biết là ai.
Đến hồi chuông thứ ba, tôi đưa tay nhấc máy.
Không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Đầu dây bên kia vang lên những âm thanh sột soạt khe khẽ, tiếng nệm lún xuống, tiếng vải vóc ma sát dính ướt, còn có cả…
Tiếng cười cố ý đè nén của Tô Duệ vang lên, ngọt lịm như mật ong tan mãi không hết.
“A Trầm…”
Giọng cô ta mang theo nụ cười lười biếng, nũng nịu:
“Đừng nghịch mà…”
Hơi thở của người đàn ông nặng nề, đè nén, như có ngọn lửa bị kẹt lại nơi cuống họng.
“Duệ Duệ…”
Giọng anh ta khàn đục vang lên, như một tiếng thở dài, lại như một sự đắm chìm không cách nào kiềm chế được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thich-tra-xanh-thi-cu-uong/4.html.]
Tôi nhận ra giọng nói ấy.
Là âm điệu anh thường dùng mỗi khi ôm tôi từ phía sau, khi môi anh dán vào bên cổ tôi.
Cũng là chất giọng khàn khàn, mang theo chút run rẩy mất kiểm soát.
Nhưng giờ đây, anh lại dùng giọng đó… để gọi tên cô ta.
Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập.
Máu dồn thẳng lên thái dương, ùa đến nhanh đến mức khiến màng nhĩ tôi vang lên những âm thanh ong ong.
Tôi tưởng rằng mình sẽ nổi giận, sẽ gào lên điên cuồng qua điện thoại.
Nhưng lạ thay, tôi chỉ bình tĩnh nằm đó.
Ngón tay khẽ siết chặt lấy ga giường, móng tay bất giác cắm sâu vào lòng bàn tay.
Lòng bàn tay nóng rực, đau như bị thiêu đốt.
Đầu dây bên kia, Tô Duệ nũng nịu oán trách:
“Nhẹ thôi mà…”
Lâm Trầm khẽ bật cười, không đáp.
Nhưng âm thanh ma sát giữa vải vóc lại càng dồn dập hơn.
Khung giường va mạnh vào tường, phát ra một tiếng *bịch* nặng nề.
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
Thì ra, cơ thể còn thành thật hơn cả lý trí.
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt đến nghẹt thở, đau đến mức không còn chỗ để thở.
Buồn cười thật.
Ban ngày anh ta còn đứng trước mặt tôi thề thốt rằng “sẽ cắt đứt liên lạc với cô ta”,
Vậy mà đến đêm, lại nằm trên giường của cô ta, làm những chuyện thân mật nhất.
Tôi chợt muốn bật cười, nhưng khi khóe môi khẽ nhếch lên, đầu ngón tay lại chạm vào một vệt lạnh ướt.
Thì ra… nước mắt có thể rơi mà không phát ra tiếng.
Trong điện thoại, Tô Duệ chợt thở dốc hỏi:
“...Cô ấy biết không?”
Một khoảng im lặng ngắn, giọng Lâm Trầm hơi mơ hồ:
“Biết cái gì?”
“Biết là anh lừa cô ấy là tăng ca…”
Cô ta cố ý ngừng một chút, rồi bật cười ngọt ngào, thì thầm đầy khiêu khích:
“Thật ra là đến tìm em.”
Hơi thở tôi như nghẹn lại.
Cô ta đang nhắc tôi, nhắc tôi rằng — người đàn ông này đã phản bội tôi.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, thời gian cuộc gọi từng giây từng phút tăng lên.
“Đừng nói linh tinh.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Giọng Lâm Trầm cuối cùng cũng mang theo chút tỉnh táo, nhưng vẫn dịu dàng:
“Cô ấy sẽ không biết đâu.”
Anh ta không biết tôi đang nghe.
Tô Duệ chợt bật cười khẽ, hơi thở hỗn loạn thì thầm:
“Vậy anh muốn ai hơn? Cô ấy… hay là em?”