Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thế Tử Phi Hai Mặt - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-11 18:13:59
Lượt xem: 1,364

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta rón rén tiến lại gần vách tường, lần mò một lúc thì chạm phải một viên gạch hơi lỏng, liền nhẹ nhàng gỡ ra, áp sát mắt nhìn vào.

 

Chỉ thấy trong mật thất rộng lớn ấy, Tiêu Hàn Lâm và lão hầu gia đang ngồi đối diện nhau.

 

"Chuyện sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?"

 

"Đã ổn. Bảy ngày sau, giờ Tý, ta sẽ đi gặp Ba Thập Đồ."

 

Mắt ta mở to.

 

Ba Thập Đồ? Tiểu nhi tử của Thổ Cốc Khả Hãn?

 

Vị thiếu niên được đồn là văn võ song toàn ấy? Nghe nói Ba Thập Đồ hiện đã là tiểu Khả Hãn được người Thổ Cốc công nhận, hắn sẽ đến đế đô Đại Tề?

 

Phụ tử Tiêu gia âm thầm gặp mặt Ba Thập Đồ là muốn làm gì?

 

Phụ thân ta nói nghi ngờ Tiêu gia cấu kết Thổ Cốc, xem ra không phải lời nói gió bay...

 

Tim ta đập thình thịch, phía bên kia như đã ngừng đối thoại.

 

Ta lại nghiêng mắt nhìn qua.

 

Chỉ thấy có người nữa bước vào, toàn thân vận hắc y đơn giản, trông như ám vệ.

 

Ta nghe thấy Tiêu Hàn Lâm gọi hắn: "Cửu Kiếm, thế tử phi ngủ chưa?"

 

"Trong phòng đèn đã tắt." Người kia đáp, ngừng một chút rồi hỏi: "Thế tử gia có cần thuộc hạ kiểm tra lại không?"

 

Lòng ta chấn động.

 

"Không cần." Tiêu Hàn Lâm mím môi, "Nàng ấy hôm nay hẳn là mệt rồi, để nàng ấy nghỉ ngơi, ngươi đừng làm phiền nàng ấy."

 

"Tuân lệnh."

 

Một bên, lão hầu gia cười nói: "Hàn Lâm, ta nhớ trước đây hình như con không thích con bé này lắm, lúc thánh chỉ ban hôn xuống còn làm ầm lên, nói gì mà đời này không lấy ai khác ngoài cái người kia…"

 

"Phụ thân." Sắc mặt Tiêu Hàn Lâm không đổi, "Con người là sẽ thay đổi. Nay nhi tử thấy Tống Thời Chi rất tốt, con rất thích nàng ấy."

 

Ta căn bản chẳng còn nghe rõ bọn họ đang nói những gì.

 

Toàn bộ tinh thần ta lúc này đều dồn cả vào nam nhân đang đứng bên cạnh kia.

 

Giờ phút này hắn đã ngẩng đầu, và ta cũng nhìn rõ diện mạo của hắn.

 

Người kia… chẳng phải chính là một trong những tên thích khách từng ám sát Tiêu Hàn Lâm đêm đó, khiến ta phải ra tay cứu sao?

 

Khi ấy hắn còn định bỏ chạy, bị ta kéo lại đánh cho một trận.

 

Hắn là người của Tiêu Hàn Lâm?

 

Một tên Thổ Cốc, lại nghe lệnh Tiêu Hàn Lâm?

 

Quả nhiên có vấn đề!

 

Cuộc ám sát đêm đó, e rằng chính là để thử ta… ta bị tính kế rồi!

 

Không đúng, là cả Tống gia ta bị người ta tính kế!

 

Tâm trí ta rối loạn, thấy ba người bên kia sắp rời đi, ta không thể chần chừ nữa, vội vàng lùi khỏi mật đạo, khôi phục lại viên gạch như cũ, rồi lập tức rời khỏi mật thất, bước chân không ngừng quay về phòng mình.

 

Ta vừa đặt lưng lên giường thì ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân rất khẽ.

 

Một bóng người dừng lại trước cửa, do dự chốc lát rồi đẩy cửa bước vào.

 

Ta nhắm mắt, điều chỉnh nhịp thở cho thật ổn định.

 

Hương lạnh nhàn nhạt của Tiêu Hàn Lâm xộc vào mũi, hắn đi tới bên giường, cúi đầu nhìn ta.

 

Không làm gì cả, chỉ nhìn.

 

Hắn nhìn đến mức khiến ta rợn cả sống lưng, suýt chút nữa đã lộ sơ hở.

 

Tiêu Hàn Lâm đưa tay kéo chăn ở bụng ta lên một chút, rồi đem cánh tay vắt ngoài mép giường của ta đẩy nhẹ vào trong chăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/the-tu-phi-hai-mat/chuong-6.html.]

 

Động tác rất nhẹ, mang theo vài phần cẩn trọng.

 

Trong lòng ta vô cùng kinh ngạc.

 

Tiêu Hàn Lâm không làm gì thêm.

 

Hắn đứng trong phòng ta một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

 

Nhưng ta lại cả đêm không thể chợp mắt.

 

Ngày mai là yến hội ngắm hoa của quý phi nương nương.

 

Sáng sớm đã có nha hoàn đến hầu ta rửa mặt chải tóc.

 

Các nàng thay cho ta bộ váy lụa vân nguyệt đuôi phượng hết sức cầu kỳ, bước đi như hoa nở dưới chân, nhìn thì rất đẹp, nhưng mặc thì rất khổ.

 

Ta cảm thấy linh hồn mình như bị bộ váy kia trói buộc chặt chẽ.

 

Khi ra đến tiền viện, Tiêu Hàn Lâm đã chờ sẵn ở đó.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ta, hơi sững người.

 

Ta liếc hắn một cái: "Thế tử gia không đi sao? Giờ lành sắp đến rồi."

 

Tiêu Hàn Lâm thu lại biểu cảm, che giấu ánh mắt.

 

Hắn kéo ta lên xe ngựa, hai người cùng lên đường tới cửa cung.

 

Người tới dự yến hoa đông vô kể, xe ngựa xa hoa nối đuôi nhau không dứt.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta còn thấy cả biểu muội quận chúa Hạ Vãn Nhi của Tiêu Hàn Lâm.

 

Nàng ta nhìn thấy ta và Tiêu Hàn Lâm đang nắm tay nhau, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

 

Trong yến hội, nam tân và nữ quyến không ngồi chung chỗ.

 

Ta được cung nữ dẫn đến một gian khác.

 

Không ít phu nhân quan lại tới bắt chuyện xã giao, ta đều ứng đối khéo léo.

 

Loại yến tiệc hoàng gia này thực sự nhàm chán.

 

Không xa có một cung nữ ôm một cây cổ cầm bước qua, bị Hạ Vãn Nhi gọi lại.

 

"Cây đàn kia của ai?"

 

Cung nữ cúi đầu trả lời: "Là của cầm sư mà quý phi nương nương mời đến góp vui."

 

Nghe vậy, mắt Hạ Vãn Nhi đảo một vòng, theo bản năng liếc nhìn ta.

 

Vừa nhìn ánh mắt nàng, ta đã biết ngay nữ nhân này lại đang ấp ủ tâm địa gì không tốt.

 

Ta đang định kiếm cớ rút lui, thì Hạ Vãn Nhi đã mở miệng:

 

"Đàn hát gì mà cần đến cầm sư chứ? Thế tử phi đàn nghệ cao siêu, từ lâu ta đã muốn được lĩnh giáo một phen, hôm nay chẳng phải là cơ hội hiếm có sao? Các vị chẳng lẽ không muốn nghe thử tiếng đàn của thế tử phi?"

 

Nàng ta vừa nói xong, mọi người liền đồng loạt phụ họa.

 

Dù sao thì danh tiếng của ta đã truyền ra ngoài, nhưng lại chưa có ai thực sự tận mắt chứng kiến hay tận tai nghe qua tài cầm kỳ thư họa ấy, cho nên ít nhiều gì, mọi người cũng mang chút hiếu kỳ.

 

Nhìn dòng người ùn ùn kéo đến vây quanh.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

"Thế tử phi sắp gảy đàn đấy."

 

"Phải đó, nghe nói còn định tấu khúc 'Phượng Cầu Hoàng', thế tử phi cầm nghệ bất phàm, vô cùng tự tin."

 

Ta: "……"

 

Không phải, ta vẫn chưa mở miệng nói lời nào cơ mà.

 

Không ngờ quý phi nương nương cũng vừa hay có mặt gần đó, bị động tĩnh bên này thu hút, hứng thú bước tới, nói là muốn nghe khúc đàn của ta.

Loading...