Thế giới đã quên tôi - 1
Cập nhật lúc: 2025-02-17 13:05:16
Lượt xem: 235
THẾ GIỚI ĐÃ QUÊN TÔI [FULL]
Tác giả: 雪糕
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Đêm trước khi tôi chết, cha và hai anh trai tôi đang cùng người khác đi ngắm cực quang.
Không ai quan tâm đến việc tôi đang hấp hối trong bệnh viện.
Nhưng sau khi tôi chết, họ dường như, đột nhiên bắt đầu nhớ đến tôi.
1
Lại một lần kiểm tra kết thúc, bác sĩ Cố đưa tôi về phòng bệnh, ảo não nói: "Hiện tại bệnh ung thư dạ dày của cô đã đến giai đoạn cuối, hơn nữa tình hình còn đang không ngừng chuyển biến xấu..."
Tôi nhìn bác sĩ Cố mặt ủ mày chau, chú ý thấy tóc anh không còn dày như trước nữa, có chút muốn cười lại có chút áy náy.
Hiện tại anh mới hơn ba mươi tuổi, là bác sĩ chuyên về ung thư dạ dày.
Một tháng trước khi tôi đến, phát hiện ung thư dạ dày giai đoạn đầu, lúc ấy tôi nói hy vọng anh không tiết lộ tình huống của tôi với bất cứ ai, bao gồm cả nhà họ Chúc.
Tuy rằng anh nghi hoặc, nhưng vẫn vỗ n.g.ự.c hứa với tôi, không cần Nhà họ Chúc ra tay, chỗ của anh có thể chữa khỏi.
Tôi vẫn phối hợp tốt với anh để điều trị, bây giờ đã tiến triển đến giai đoạn cuối.
"Bác sĩ Cố, thực ra..."
Bác sĩ Cố: "Cái gì?”
Thực ra, lúc tôi phát hiện ra căn bệnh này, tôi đã mơ hồ có cảm giác rằng nó có thể không chữa được… Đó chỉ là trực giác của tôi.
"Anh đã rất lợi hại~" Nói thật, tôi ở đây một tháng, thấy bệnh nhân không ít khỏi hẳn.
“Lợi hại hơn nữa cũng không chữa khỏi bệnh cho cô!”
Bác sĩ Cố chán nản, do dự nhìn tôi nhiều hơn.
Tôi biết anh muốn nói gì.
Lúc bệnh tình của tôi vừa mới bắt đầu chuyển biến xấu, anh đã nhạy bén đề nghị tôi đến bệnh viện nhà họ Chúc chữa trị, tôi từ chối, sau đó anh không nhắc lại nữa.
Nhưng hiện tại, có thể anh cũng không ngờ sẽ xấu đi nhanh như vậy.
"Chuyện nhà em anh cũng có nghe qua, nhưng dù thế nào em cũng là con ruột của nhà họ Chúc, bọn họ không thể nhìn em..."
Tôi ngồi ở trên giường bệnh, cụp mắt nhìn chằm chằm mu bàn tay thâm tím vì truyền dịch, làm ngơ trước lời khuyên chân thành của anh.
Bác sĩ Cố đứng lên: "Chúc Khanh An! Gọi họ ngay đi! Nếu không, tôi sẽ gọi!"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Anh đẩy điện thoại trước mặt tôi, danh bạ đang hiện liên lạc của cha tôi, thái độ vô cùng cứng rắn.
Lúc này tôi mới chậm rì rì lấy điện thoại di động ra, gọi cho cha.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau...”
Bác sĩ Cố cau mày: "Gọi cho anh trai cô đi.”
Không có gì ngạc nhiên khi cả hai anh trai đều không nhận máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/the-gioi-da-quen-toi/1.html.]
Bác sĩ Cố nhíu chặt mày, không tin, dùng điện thoại di động của mình gọi điện thoại cho ba người bọn họ, cũng không ai tiếp.
“Quên đi, bác sĩ Cố... " Sẽ không có người nhận.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Nhược Nhược, bọn họ dành mấy ngày để cùng Lâm Nhược Nhược đi xem cực quang.
Mỗi lần họ ra ngoài chơi, về cơ bản họ bị mất liên lạc... với tôi là như vậy.
Bác sĩ Cố bực bội tắt điện thoại, đỡ tôi nằm xuống đắp chăn cho tôi: "Cô nghỉ ngơi trước, tôi sẽ sắp xếp.”
“Tôi...”
"Chúc Khanh An, bệnh viện của tôi chưa từng có ai chết, tôi không muốn cô là người đầu tiên!"
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau khi bác sĩ Cố đi rồi, tôi mở mắt ra, dường như cảm nhận được tốc độ cuộc sống của mình đang trôi qua.
Thật xin lỗi bác sĩ Cố, có thể tôi sẽ trở thành người đầu tiên.
2
Lâm Nhược Nhược mặt mày hớn hở một tay kéo anh trai anh Hai của tôi, một tay kéo anh Cả, cha tôi đi bên cạnh bọn họ.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, Lâm Nhược Nhược trả lại di động cho bọn họ: "Cảm ơn chú, anh Cả và anh Hai hôm qua đã ở cùng con~"
Anh Hai cưng chiều nhìn cô ấy, xoa đầu cô ấy: "Em vui là được rồi.”
Anh Cả: "Chiều nay sẽ bay về nhà, em nên nghỉ ngơi một lát đi.”
Lâm Nhược Nhược ngọt ngào đáp lại.
Tôi nhìn tất cả những điều này một cách bàng hoàng, cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp.
Tôi dễ dàng chấp nhận sự thật rằng mình đã chết, nhưng... con người không thể đầu thai ngay sau khi c.h.ế.t sao? Nhất định phải tôi nhìn thấy bọn họ yêu thương lẫn nhau?
... Chẳng lẽ là tôi đối với bọn họ còn chưa hết hy vọng nữa à?
Sau khi Lâm Nhược Nhược đóng cửa phòng, bọn họ ngồi ở phòng khách một lát.
Anh Hai mở điện thoại ra, tùy ý vuốt màn hình, sau đó nhướn mày: "Cố Thu Du? Sao cậu ta lại gọi cho em hai mươi mấy cuộc điện thoại?"
Cuộc gọi của tôi tự nhiên bị bỏ qua.
Anh Cả: "Cậu ta cũng gọi anh nữa.”
Tôi ghé qua nhìn, tổng hợp lại các cuộc gọi nhỡ của ba người, bắt đầu từ chín giờ tối hôm qua, bác sĩ Cố gần như cứ mười phút lại gọi cho mỗi người một lần, luân phiên cho ba người...
Thật sự là vất vả cho anh.
Cha tôi trả lời bác sĩ Cố, bật loa ngoài: “Tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Giọng nói mệt mỏi của bác sĩ Cố vang lên từ đầu dây bên kia: "Không có việc gì.”
Anh Hai nghi hoặc: "Cậu đã gọi chúng tôi gần bảy mươi lần rồi."
"Ừm, thật ngại quá, hiện giờ tôi đang bận."
Bác sĩ Cố cúp điện thoại.
Anh Hai nhỏ giọng lầm bầm một câu "Thần kinh".