Thất Và Thập Thất - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-06 03:42:59
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi nhắc đến đệ đệ, Cung Như cúi đầu.

Ta cảm thấy sắc mặt của nàng ấy kì lạ.

quá thông minh nên nghĩ có chuyện gì.

Ta ở trong phủ một đêm.

Đi thăm Tam tỷ, Ngũ tỷ, thêm của hồi môn cho họ.

Sau đó, tận mắt nhìn thấy hai chiếc kiệu đó khiêng hai người khỏi phủ.

Yên tĩnh lạnh lẽo.

Bọn họ nói, Tam tỷ, Ngũ tỷ chuyến này sợ khó mà trở về.

Thiếp khác thê.

Thiếp chỉ là vật.

Phía chỉ có phu quân mà còn có chủ mẫu quản thúc.

Càng bất do kỷ.

Ta nhìn kiệu nhỏ của Tam tỷ, Ngũ tỷ dần xa mà ngẩn người.

Thì Tống Cảnh bảo làm thiếp là như thế.

*

Nương vừa nôn máu, dọa và bọn nha hoàn hầu hạ sợ hãi.

Cung Như bẩm báo đại phu nhân, Đại phu nhân nhanh chóng đến viện tử của chúng .

Đại phu nhìn hồi lâu, lại nói chuyện lúc lâu với Đại phu nhân.

Ta hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy đại phu nhân càng nhíu chặt lông mày, có lẽ biết tình hình của nương tốt.

"Xuân Lệ, muội làm bậy rồi!"

Trong phòng vang lên tiếng quát khẽ của đại phu nhân.

Ta bị nương đuổi khỏi phòng, đành phải lo lắng đứng ngoài cửa trông coi.

Trong phòng, nương ho hồi lâu.

"Tỷ tỷ đừng trách, muội chỉ muốn cho Thất tỷ nhi của chúng có chỗ dựa vào."

"Ta khinh! Đứa bé mới chào đời, ai biết này có tương lai ! Nếu giống cha nó, đó chính là kẻ hại người!"

Nương cười khẽ: "Muội tin tỷ tỷ nhất ̣nh có thể nuôi hắn thật tốt!"

"Muội đúng là..." Đột nhiên lời Đại phu nhân muốn nói ̣n trong cổ họng.

Không qua bao lâu, cửa phòng mở .

Đại phu nhân , phân phó nói: "Tiểu phu nhân ngủ rồi, đừng quấy rầy nàng ấy."

Bà ấy lại tận tâm chỉ bảo hạ nhân hầu hạ trong nội viện.

Sau đó mới nhìn , ánh mắt âm trầm.

"Khê Nhi, mẫu có chuyện nói với con..."

*

Khi về phủ Uy Viễn Hầu, gác cổng cản .

Trái lại rất vui khi nhìn thấy .

"Cuối cùng Chu tiểu thư đã về rồi, tiểu nhân bẩm báo thế tử..."

Ta nhìn y với vẻ kì lạ.

Ta về, y nói với Tống Cảnh làm gì.

Hắn lại chào đón .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/that-va-thap-that/chuong-5.html.]

Chẳng lẽ muốn bảo hắn đuổi ?

Ta muốn bảo người gác cổng cần làm phiền, nhưng người gác cổng chạy quá nhanh, vốn gọi kịp.

Chỉ đành thôi.

Ta đến thư phòng của Tống Cảnh.

Đúng lúc chạm mặt người gác cổng đến báo tin.

Người gác cổng nhanh chóng lùi lại mấy bước, xin lỗi .

Ta khoát tay hiệu .

Ta nhìn trước cửa thư phòng trống rỗng, hỏi y: "Tống Cảnh ở bên trong à?"

"Có chứ, có chứ, mấy hôm nay thế tử đều về sớm."

"Vậy thấy Tống Thập Thất?"

Lúc trước, Tống Thập Thất đều canh giữ trước cửa thư phòng của Tống Cảnh, hôm nay lại khong có mặt.

Người gác cổng vậy ánh mắt lóe lên, ấp úng hồi lâu mới nói: "Tống Thập Thất... Thập Thất... Làm việc bất lực, hôm qua chịu đánh gậy, có lẽ đang dưỡng thương..."

Bị đánh gậy?

Mí mắt của giật giật.

Khi còn bé, từng thấy hạ nhân trong nhà bị đánh roi.

Một  roi đánh xuống, gần như khiến da thịt xé ́ch.

Chắc chắn Tống Thập Thất rất đau.

Trong lòng lo lắng, muốn gặp Tống Cảnh nữa.

Ta xoay người muốn tìm Tống Thập Thất ngay.

"Chu Khê Nhi..."

Sau lưng vang lên giọng nói như c.ắ.n răng nghiến lợi.

Tống Cảnh đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm như nhỏ mực.

Ánh mắt như phủ băng khiến cho người dám nhìn thẳng.

Người gác cổng như chạy trốn.

Ta ngẩng đầu đối mặt với Tống Cảnh: "Một lát nữa sẽ đến tìm ngài, bây giờ muốn thăm Tống Thập Thất."

Bị đánh gậy phải chuyện nhỏ, muốn đưa chút thuốc trị thương cho Tống Thập Thất, tránh cho chữa khỏi vết thương để lại di chứng.

Tống Cảnh nghiến răng, giống như tức giận mà bật cười: "Ngươi là cái thá gì, ngươi muốn gặp bổn thế tử thì gặp à?"

Ta nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, hiểu vì hắn lại tức giận như thế.

"Tống Cảnh..."

Ta đứng vững, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ.

"Ta đến chỉ muốn nói với ngài... Tống Cảnh, muốn gả cho ngài nữa."

*

"Tống Cảnh, gặp Tam tỷ, Ngũ tỷ rồi, cũng thấy rõ làm thiếp là thế nào. Nếu làm thiếp, thể gặp mẫu nữa. Cho nên, muốn làm thiếp của ngài, cũng cần ngài cưới ."

Tống Cảnh ngây ngốc hồi lâu.

Sự kiêu ngạo và xem thường trong ánh mắt dần bị sự kinh ngạc thế.

Hắn thấy vẻ mặt kiên ̣nh, giống nói đùa, ánh mắt lóe lên cảm xúc mà hiểu được.

"Ta chỉ thuận miệng nói... Không phải là làm thiếp..."

 

Lúc Tống Cảnh mở miệng giải thích, lại lắc đầu: "Không phải chủ mẫu nào cũng lương thiện như Đại phu nhân."

Loading...