Tháp Xanh Trấn Oan Hồn – Series Người Xem Hương - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:39:33
Lượt xem: 471

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con bắt đầu triệu chứng từ khi nào?”

 

Ông gãi đầu nhớ , hình như đứa nhỏ bằng cách nào mà chui bên trong tháp, chơi một hồi thì từ đó mới thành như thế. Ban đêm tự về phía tòa tháp, điên cuồng đào đất, dần dần lơ lửng, trợn trắng mắt.

 

Ông nội Hồ xong chỉ gật nhẹ, khẽ : “Thì .”

 

Hai vợ chồng hoảng lên, vội hỏi: “Vậy… là nó chọc thứ gì hả?”

 

Ông nội Hồ nhiều, chỉ bảo: “Đừng ở đây nữa. Dọn . Đi ngay trong hôm nay.”

 

Hai xong chẳng còn tâm trí gì, con còn kêu đói mà vẫn chạy thu dọn.

 

Sư thúc Vương thu dọn đồ đạc, chúng phía tháp xanh. Càng tới gần, cái lạnh quanh càng thấm, lạnh còn hơn giữa nghĩa địa. còn nhỏ, dương khí mạnh nên khó chịu nhưng sư thúc Vương bắt đầu niệm chú tịnh tâm.

 

Ông nội Hồ chỉ cho xem những ký hiệu lạ từng thấy, những câu chú khắc trực tiếp lên tháp, khắc liền một vòng kín quanh. Trên mái tháp đặt hai con thú dữ trấn áp, tư thế nhe nanh trợn mắt, mà rợn tóc gáy.

 

quanh tháp một vòng, chỉ cảm thấy hai con thú đá đang chằm chằm, giống như con ngươi cũng đang chuyển động theo, khiến lưng gai hết cả lên.

 

Ông nội Hồ dẫn xa hơn : “Phần nổi của tháp là dạng lồi, phần ngầm đất là dạng lõm. Trên đè , chắc chắn tháp thứ gì đó.”

 

Những câu chú khắc tháp là để khóa hồn, cho thứ bên trong thoát . Muốn khóa hồn thật sự thì chỉ . Nên bên trong tháp chắc chắn còn thứ đáng sợ hơn.

 

Ông nội Hồ chỉ sợi dây đen treo nửa chừng ở cửa:

 

“Dây mực trấn quan tài, bên trong đại sát. Cửa chính là nắp quan tài, tháp là một cái mộ lớn. Cửa sắt bọc ngoài là nắp, nên ban đêm mới tiếng cào cửa sắt.”

 

rùng , nghĩ ông nội Hồ là cao nhân, chuyện gì cũng xử , nên tự trấn an: “Ông hết mà! Ông giỏi lắm!”

 

Không ngờ ông nội Hồ chẳng đáp, chỉ thở dài với sư thúc Vương:

 

“Chúng tu kiểu nửa vời, Phật cũng học chút, Đạo cũng chút, xem việc tích đức là chính. trận … tránh thì tránh. Đây là trận khóa mệnh khóa hồn do cao nhân bày ! Không thứ thầy hóa giải nổi. May mà chỉ là địa phược linh, rời khỏi đây. Chỉ cần dọn là xong.”

 

hiếm khi thấy ông nội Hồ chịu thua. 

 

Lần ông còn bảo né, khiến cũng lo lắng theo.

 

Gia đình gom đồ xong thì cùng chúng

 

Vừa , ông nội Hồ hỏi: “Người thuê các trông tháp là ai? Làm nghề gì?”

 

Người đàn ông ngẫm nghĩ: “Nghe bảo là một bà giàu , họ Lâm. Bây giờ ăn bên Hồng Kông. Tháp vốn định khách sạn nhưng kịp mở bỏ đấy. Giao cho chúng trông để trộm .”

 

Ông nội Hồ xong rít một lạnh: “Là cô !”

 

Ông nội Hồ đổi sắc mặt, và sư thúc Vương cũng giật

 

Người đàn ông thấy cũng thấp giọng hỏi: “Trong tháp thứ dữ lắm ? Con ?”

 

Ông nội Hồ lắc đầu: “Không . Rời khỏi đây là thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-xanh-tran-oan-hon-series-nguoi-xem-huong/chuong-4.html.]

 

Chúng họ xa. 

 

Sư thúc Vương mới hỏi điều băn khoăn nãy giờ: “Sư phụ… quen đó ạ?”

 

Ông nội Hồ đạp chiếc xe đạp cũ, kẽo kẹt

 

Sư thúc Vương chở bằng xe máy chạy theo phía .

 

“Lâm Nguyệt. Mười năm , là một nổi tiếng trong thành phố, cô nắm bắt đúng thời cơ cải cách mà bước chân giới kinh doanh. Đến đầu những năm 90 nên cơ ngơi . Một mở phòng , ăn phát đạt, đúng kiểu nữ trung hào kiệt.” 

 

Giọng ông hòa trong tiếng xe đạp cọt kẹt. 

 

tòa tháp xám xịt, âm u, càng càng giống nấm mồ.

 

“Rồi tự nhiên một ngày, cô bỗng tìm đến một xem hương để nhờ đăng tin, ai xem hương, đoán vận, thể đổi đời thì đến gặp cô . Cô sẽ trả mười vạn tiền mặt, bất kể dùng cách thức nào.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mười vạn những năm 90! Thời đó, một vạn đủ mua đất và xây nhà ở quê . Mười vạn là con cả đời dám mơ tới.

 

Ông nội Hồ hừ nhẹ: “Loại đó, khinh. Sau , cô lấy một ông chủ giàu , mấy năm ông c.h.ế.t. Cô rời thành phố luôn.”

 

Sư thúc Vương bỗng phanh gấp, đập đầu lưng chú suýt chảy m.á.u mũi.

 

Chú run giọng hỏi: “Cái ông chồng đó… tên Lý Thành ?”

 

Ông nội Hồ gật gật: “Hình như thế. Làm ?”

 

Sư thúc Vương nuốt khan một cái: “Lý Thành thọt chân. Chân thể bình thường , bước khập khiễng. Ba con hồi đó quản đốc trong nhà máy của ông .”

 

bất giác nghĩ đến bà ngoại , bà chân nhỏ, bước cũng một cao một thấp. Vì chân trái đau khi chạm đất nên luôn nhón chân, thành dấu chân lớn nhỏ khác

 

gần như hét lên: “Dấu chân bột lúc nãy, một lớn một nhỏ… là vì khập khiễng?!!”

 

Thứ trấn tháp đó… chính là chồng của Lâm Nguyệt - Lý Thành!!!

 

5.

 

Sư thúc Vương và ông nội Hồ đều câu nào. Cả hai đồng loạt đầu về phía tháp xanh. Gió thu thổi từ đầu ngõ quất , lạnh đến mức ba chúng cùng rùng một cái.

 

Cứ thế, cả ba lặng lẽ về, chẳng ai gì cả. 

 

Tối đó, theo ông nội Hồ về nhà ba nuôi. Ông đem chuyện kể cho chú Kiến Dân.

 

Chú Kiến Dân nhíu mày, nhớ về chuyện cũ thời còn là lính mới trong đồn cảnh sát, nhưng cái tên Lâm Nguyệt thì chú vang trời.

 

Thời đó, dù phụ nữ cũng “gánh nửa bầu trời”, nhưng quan niệm gia đình vẫn đổi nhiều. Đàn bà mà dựng sự nghiệp lớn thương trường thì hiếm lắm, nhất là trong cái thành phố nhỏ phía Bắc đầy truyền thống .

 

Thế mà Lâm Nguyệt tự gây dựng cơ đồ.

 

Loading...