[THẬP NIÊN] TRÁI CÂY ĐÓNG HỘP - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2025-08-11 00:26:08
Lượt xem: 3,160

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ nén sự ghê tởm đối với bố mà hỏi: “Vậy con Cố Tiểu Mai, và con gái nhỏ của thì ? Anh chọn nhà xây bằng vốn góp , nhà phúc lợi trả cho nhà máy đấy.”

 

“Họ ? Họ thì .”

 

theo , hai vẫn ly hôn đúng ?”

 

Bố lời liền lộ vẻ mặt bực bội: “Ban đầu cũng là vì giúp cô mới giả kết hôn với cô , ngờ cô dính như kẹo cao su. Thật sự thì sẽ đánh cho cô ly hôn.”

 

Trước đây bố tệ đến mấy cũng từng động tay đánh .

 

Không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, ông trở nên như .

 

Hoặc lẽ bản chất ông như , chỉ là khéo léo che giấu cuộc sống an nhàn.

 

Một khi cuộc sống phá vỡ, ông sẽ lộ bản chất thật.

 

Mẹ hít một lạnh, cầm chổi đuổi bố .

 

“Cút ! Sau đừng để thấy nữa! Thật là chướng mắt!”

 

phối hợp đưa cho một chậu nước, té nước bố trách lấy nước sôi.

 

--- Chương 15 ---

 

Cấp ba, đỗ trường trọng điểm thành phố.

 

Dư Tử Thông đỗ cấp ba, bố cũng bỏ tiền cho học trường dạy nghề, sắp xếp nhà máy công nhân học việc.

 

Ai ngờ nhà máy năm ngoái vẫn trong top 100 quốc, năm nay đón làn sóng sa thải, nhiều công nhân buộc thôi việc.

 

Nhóm thanh lý nhà máy để tiến hành kiểm kê.

 

Mẹ cũng buộc bán đứt niên hạn công tác và mất việc.

 

May mắn , chúng kịp xin đợt nhà xây bằng vốn góp cuối cùng khi nhà máy phá sản.

 

Vì bố tiếc tiền, còn ý định tái hôn với dọn ở nhà của chúng , nên họ kịp hưởng đợt ưu đãi cuối cùng của nhà máy.

 

Gia đình ông vẫn sống trong căn nhà phúc lợi, căn nhà phúc lợi do Ban quản lý nhà đất thống nhất tiếp quản, hàng tháng chỉ cần nộp tiền thuê giá thấp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-trai-cay-dong-hop/chuong-10.html.]

Trường cấp ba ở xa nhà, chọn ở ký túc xá.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mẹ cũng thể yên, và mấy cô bạn gái cũ cũng sa thải dựng một quầy hàng gần công trường – bán cơm hộp.

 

Vì cơm hộp của họ bán lượng lớn, ăn no, còn tặng thêm canh, nên việc kinh doanh một cách kỳ lạ.

 

Đến khi gần nghiệp cấp ba, bí mật với rằng, mấy năm nay bán cơm hộp kiếm khá nhiều tiền, chuẩn sẵn học phí đại học cho , còn mua một căn nhà gần trường cấp ba của nữa.

 

Vì ngày xưa từng chịu thiệt thòi bố đuổi khỏi nhà, nên một nỗi ám ảnh đặc biệt với nhà cửa, cho rằng phụ nữ nhất định nhà riêng của .

 

Sau đỗ Đại học Y khoa, cắn răng, mua thêm một căn nhà gần Đại học Y khoa.

 

Mẹ thuê một mặt bằng nhỏ gần trường đại học, bán các món xào và cơm rang. Mẹ kinh nghiệm phong phú, món nhanh, hương vị ngon, sinh viên yêu thích.

 

Năm thứ ba đại học, căn nhà xây bằng vốn góp cũ của nhà máy chúng trong diện giải tỏa, ở đó sẽ xây dựng khu thương mại kiểu mới.

 

Mẹ tiếc nuối, nhưng cũng tiện cản trở công trình đô thị, vẫn sảng khoái ký tên, nhận tiền bồi thường.

 

Căn nhà phúc lợi của bố cũng trong diện giải tỏa, nhưng vì nhà của họ thuộc về Ban quản lý nhà đất, nên họ nhận tiền bồi thường, mà do Ban quản lý nhà đất sắp xếp cho họ một căn nhà khác, cũng chỉ cần trả tiền thuê giá thấp, chỉ quyền sử dụng chứ quyền sở hữu.

 

Mẹ hoài niệm, cộng thêm nỗi ám ảnh về nhà cửa, khi nhận tiền bồi thường, mua một căn nhà tập thể cũ ở ngoại ô với giá thấp.

 

Không ngờ, tất thủ tục sang tên, tin tức ở đó sẽ xây dựng khu đô thị đại học, đối mặt với việc giải tỏa quy mô lớn.

 

Mẹ buồn bã vô cùng: “Biết thế thì mua, thủ tục sang tên cũng rườm rà.”

 

Mẹ một nữa nhận tiền bồi thường giải tỏa.

 

Sau khi nghiệp, ở bệnh viện thành phố.

 

Mẹ hai lời mua cho một căn nhà gần bệnh viện thành phố.

 

Sợ kết hôn con, con học cần nhà, mua nhà gần trường tiểu học.

 

Mẹ bẻ ngón tay đếm đếm , cảm thấy lẽ sẽ còn cảnh vô gia cư nữa, nỗi ám ảnh mua nhà mới tạm thời buông xuống.

 

Không ngờ, giá nhà đột nhiên bắt đầu tăng vọt.

 

Những căn nhà mua gần trường cấp ba, đại học, tiểu học đều ở khu đất vàng, giá nhà tăng đến mức chúng thể nào theo kịp.

 

Mẹ vỗ ngực, vẫn còn kinh hoàng: “May mà mua sớm.”

Loading...