Sự xuất hiện của chiếc radio cassette đỏ tươi và tấm gương lớn nhà bác Năm gieo lòng cô bé An bảy tuổi một hạt mầm khao khát mới. Giờ đây, ước mơ còn chỉ là vị ngọt tan chảy lưỡi, mà là sự lấp lánh .
An một chiếc váy lụa đắt tiền, mà chỉ một thứ gì đó nhỏ bé, mang thở thành thị. Cụ thể, đó là một chiếc kẹp tóc nhựa trong suốt hình bướm, lấp lánh như sương mai, mà cô bé thấy trong cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu của dì Tư ở đầu làng. Chiếc kẹp tóc đó, đối với An, chính là cánh cửa dẫn đến thế giới thơ mộng và hiện đại mà cô bé thấy qua tiếng nhạc xập xình.
Vấn đề là, chiếc kẹp tóc đó giá Hai đồng.
Hai đồng là một khoản tiền lớn đối với một đứa trẻ ở Cát Tường. Cha Mẹ bao giờ cho tiền một cách dư dả. Mỗi học, Mẹ chỉ đưa một xu lẻ để mua kẹo bột, và đó là một sự xa xỉ. An rằng, nếu xin Cha Mẹ, chắc chắn sẽ nhận câu trả lời từ chối nghiêm khắc.
"Tiền là mồ hôi, con thể lãng phí những thứ vô dụng đó!" – Đó sẽ là lời Cha.
Vì , An quyết định thực hiện một "kế hoạch giàu" thơ ngây và đơn sơ nhất.
Kế Hoạch Làm Giàu Hồn Nhiên
An nhớ những gì Cha Mẹ dạy về sự siêng năng và giá trị của lao động. công việc đồng áng quá nặng nhọc và thể lén lút. An tìm một công việc mà một cô bé 7 tuổi thể , sử dụng tài nguyên sẵn của làng quê.
Và An nghĩ "Dịch vụ Sưu tầm và Trao đổi" (hoặc đó là cách An tự đặt tên trong đầu).
Cát Tường nhiều vỏ trứng gà vứt mỗi bữa ăn của các gia đình. Vỏ trứng, khi rửa sạch và hong khô, là vật liệu tuyệt vời để trò chơi và thủ công cho lũ trẻ. Đặc biệt, chúng là vật phẩm quý giá để trao đổi trong trò chơi "Đánh trận giả" của bọn con trai.
Mục tiêu của An: Sưu tầm vỏ trứng, đổi lấy những thứ giá trị hơn, bán hoặc đổi trực tiếp lấy tiền.
Mỗi buổi chiều, vì chơi nhảy dây, An len lỏi qua các bụi rậm, đến góc sân nhà các hộ gia đình để nhặt những mảnh vỏ trứng. Vỏ trứng là rác, nên ai cấm. Cô bé cẩn thận rửa sạch chúng bằng nước giếng, phơi khô ánh nắng.
Chẳng mấy chốc, An một kho báu: một chiếc hộp bìa cứng đầy ắp những mảnh vỏ trứng trắng ngà.
Cuộc Giao Dịch Dưới Bóng Xoài
Khách hàng tiềm năng nhất của An là Tứ, thằng nhóc nghịch ngợm nhất làng, thủ lĩnh trò "Đánh trận giả", cần nhiều "đạn dược" (vỏ trứng) cho các trận chiến giả tưởng.
An hẹn Tứ gốc cây xoài già, nơi chúng thường tụ tập chơi đùa.
"Tứ, tao một cái . Rất nhiều, sạch," An , thận trọng mở hộp bìa.
Mắt Tứ sáng lên. Thằng bé chằm chằm những mảnh vỏ trứng trắng muốt, sạch sẽ.
"Mày gì?" Tứ hỏi, giọng đầy cảnh giác. "Tao ... Một đồng." An , trái tim đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-90-toi-uoc-duoc-an-dua-thoa-thich/chuong-4.html.]
Tứ phá lên: "Một đồng á? Tao chỉ thể đổi cho mày một con diều giấy cũ và hai viên bi ve thôi."
An lắc đầu. Cô bé cần tiền mặt. "Không . Phải là tiền. Tao cần Hai đồng."
Cuối cùng, một hồi mặc cả hồn nhiên nhưng gay gắt, Tứ đồng ý đổi cho An nửa đồng, cộng thêm một chiếc tem thư cũ (thứ mà Tứ nghĩ là vô giá). An chiếc tem, nhưng miễn cưỡng đồng ý.
An nhận nửa đồng đầu tiên trong đời. Nửa đồng bạc, Tứ nhét tay cô bé, còn ấm. Cảm giác đó thật thú vị, nó khác hẳn với việc nhận tiền lì xì tiền tiêu vặt. Đây là tiền tự kiếm .
Sau nhiều tuần miệt mài thu thập vỏ trứng, đổi lấy bi ve, đổi lấy kẹo, và cuối cùng bán cho những đứa trẻ khác cần tiền mặt, An cuối cùng tích lũy Hai đồng lẻ.
Hai đồng gói kín trong một chiếc khăn tay cũ, giấu đáy hòm quần áo. Đối với An, đó là tấm vé thông hành bước thế giới lấp lánh.
Thỏi Son Hồng và Bài Học Về Sự Giản Dị
Với Hai đồng trong tay, An mua chiếc kẹp tóc bướm như dự định ban đầu.
Khi quầy tạp hóa dì Tư, An thu hút bởi một thứ khác: Một thỏi son màu hồng nhạt, giá hai đồng tròn.
Son! Chắc chắn nó sẽ khiến An giống hệt những cô gái thơ mộng tạp chí cũ của Tư.
An mua thỏi son. Cảm giác sở hữu món đồ xa xỉ đó khiến An tự tin và phấn khích.
Về đến nhà, An lén lút nhà tắm, khóa cửa . Cô bé mở thỏi son, màu hồng nhạt, và cẩn thận tô lên môi .
Nhìn trong chiếc gương nhỏ treo tường, An thấy thật khác lạ và đáng yêu. Cô bé chạy ngoài sân, khoe với Mẹ.
Mẹ đang phơi rau, . Ánh mắt Mẹ giận dữ, mà là buồn bã và tổn thương.
"An... con lấy tiền mua cái ?" Mẹ hỏi, giọng run run. "Con... con tự kiếm. Con đổi vỏ trứng gà lấy tiền..." kể "kế hoạch giàu" của .
Mẹ tiến gần, cầm lấy thỏi son tay .
"Con gái ," Mẹ , "Mẹ giận con kiếm tiền, Mẹ thương con vì con vất vả như thế. con xem."
Mẹ lấy một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau lớp son hồng môi . "Con của Mẹ, vẻ giản dị nhất chính là nụ hồn nhiên của con. Những thứ lấp lánh bên ngoài là An. Tiền bạc con kiếm , nên để dành mua sách, mua vở, An ."
Mẹ mắng mỏ ném thỏi son . Mẹ trả thỏi son cho , và thêm một câu cuối cùng, đầy chất thơ nhưng cũng đầy thực tế:
"Cát Tường cần son hồng, con . Cát Tường cần An."
Lời đó tan chảy khao khát phù phiếm trong . hiểu rằng, sự hiện đại, sự lôi cuốn bên ngoài quan trọng bằng sự thật thà và đơn sơ của chính . đổi vỏ trứng lấy son, và đổi cả sự hồn nhiên lấy một bài học vô giá.