Buổi tối hôm đó ở Cát Tường trôi qua trong bầu khí nặng trĩu. giường, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, giả vờ ngủ nhưng tai thì căng ngóng. Căn nhà gạch cũ kỹ vốn bé, càng trở nên ngột ngạt hơn vì sự im lặng bất thường của Cha Mẹ.
thấy tiếng Cha trở về từ cánh đồng. Tiếng dép loẹt xoẹt, tiếng Cha đổ nước rửa chân ngoài sân. Rồi tiếng Cha hỏi Mẹ bằng giọng trầm đục thường ngày: "Hôm nay gì ?"
Mẹ kể . Mẹ kể bằng giọng thút thít, nhỏ nhẹ nghẹn ngào. Mẹ lên án , mà kể về sự thơ ngây và nỗi khao khát đến tội nghiệp của đứa con gái. Mẹ kể về việc An lén lút ruộng dưa của bác Ba, nhặt nhạnh những mảnh vỏ dưa vứt để cố gắng "ăn thỏa thích".
nín thở. chờ đợi một cơn giận dữ, một tràng mắng mỏ. Cha , luôn đặt kỷ luật và sự tiết kiệm lên hàng đầu, chắc chắn sẽ nổi cơn lôi đình.
Cha mắng. Cha im lặng. Một sự im lặng còn đáng sợ hơn cả giận dữ.
Rồi thấy tiếng Cha thở dài, một thở dài mệt mỏi mà từng đó.
"Đừng với con bé thêm gì nữa," Cha , giọng khàn đặc. "Chuyện ... để Cha lo."
Sau đó, Cha Mẹ bàn bạc gì đó thật nhỏ, thật chậm. rõ hết, chỉ loáng thoáng những từ như "tiết kiệm," "tiền thuốc," "năm nay mùa," và cuối cùng là câu kết của Cha: "Nó là con . Phải nó vui."
Sáng hôm , Cha dậy sớm hơn thường lệ. Ông ruộng ngô ruộng lúa như khi, mà về phía thị trấn. Cha đạp chiếc xe Phượng Hoàng cũ kỹ với chiếc giỏ đan bằng tre trống rỗng phía . Mẹ theo bóng Cha khuất dần con đường đất mà một lời. hiểu, một việc gì đó quan trọng đang xảy .
Buổi trưa, tan học trở về nhà, bụng đói meo. thấy Cha về. Chiếc xe đạp Phượng Hoàng dựa gốc cây xoài già sân. Trên giỏ xe gì, nhưng Cha đang bậc cửa, lưng về phía .
Khi Cha , thấy tay ông là một quả dưa hấu.
Một quả dưa hấu to, tròn, xanh rờn, vẫn còn dính vài hạt cát nhỏ của bãi chợ.
Đôi mắt mở to, tin những gì đang thấy. Dưa hấu! Giữa tuần! Không Tết! Không lễ hội!
Cha gì. Ông chỉ khẽ nhếch mép, một nụ hiếm hoi, mệt mỏi mà thể lý giải .
Mẹ đặt bát cháo loãng lên bàn, vội vã chạy , ánh mắt lo lắng Cha.
"Ông mua thật ? Sao chờ cuối tuần?" Mẹ hỏi khẽ. Cha xua tay: "Thôi. Để nó khỏi lượm lặt nữa. Mua một quả, thôi. Dù năm nay cũng mùa hơn chút đỉnh."
Cha dối. Ruộng dưa của Cha còn thu hoạch, "hơn chút đỉnh"? Mãi mới , Cha bán gấp một ít ngô giống – thứ mà ông dự định giữ cho vụ – để đủ tiền mua quả dưa hấu .
Cha đặt quả dưa hấu lên thớt gỗ. Cả nhà im lặng .
Cha cầm con d.a.o bếp, sắc lẹm, và chậm rãi bổ đôi quả dưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-90-toi-uoc-duoc-an-dua-thoa-thich/chuong-2.html.]
"RẮC!"
Tiếng bổ dưa giòn tan, vang vọng trong gian tĩnh lặng của căn nhà. Lần , tiếng "rắc" chỉ là âm thanh của một thứ quả, mà là âm thanh của một sự hy sinh lặng lẽ.
Ruột dưa hấu hiện : đỏ tươi, mọng nước, lấm tấm hạt đen. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp căn bếp.
Mẹ theo thói quen, cầm d.a.o lên, định cắt thành những lát mỏng như thường lệ. Cha nhẹ nhàng ngăn tay Mẹ .
"Hôm nay, cứ để con bé cắt." Cha .
Cha , đôi mắt nghiêm nghị thường ngày giờ đây một tia ấm áp khó tả.
"An. Con ăn thỏa thích, đúng ? Hôm nay, con cứ ăn. Cứ cắt lát con , và ăn một con cũng ."
đó, sững sờ. Ước mơ đơn sơ nhất của , cái khao khát dẫn đến hành động lén lút nhặt vỏ dưa, giờ đây ngay mắt, rực rỡ và chân thật.
Tay run rẩy cầm con dao, áp mặt dưa. Theo thói quen, định cắt một lát thật mỏng. nhớ hình ảnh những đứa trẻ nhà bác Ba c.ắ.n ngập răng miếng dưa dày cộp.
hít một sâu, và cắt. Một lát dưa dày... dày hơn bất cứ lát dưa nào từng thấy. Dày gần gấp ba lát dưa Mẹ thường cắt.
đưa miếng dưa lên miệng. Cắn. Kỹ càng, chậm rãi.
Nước dưa mát lạnh, ngọt lịm tan chảy đầu lưỡi, chạy ròng ròng xuống cằm. Vị ngọt mang theo cả vị nắng gắt của Cát Tường, vị mồ hôi của Cha, và vị xót xa của Mẹ. Đó là vị ngọt của sự yêu thương tuyệt đối.
nhắm mắt . ăn. ăn hết nửa lát dưa dày đó, và thấy bụng căng tròn, niềm vui dâng trào đến mức bật .
Rồi dừng . Cha Mẹ đang lặng lẽ đối diện, ăn với ánh mắt trìu mến. Họ ăn, chỉ .
đặt miếng dưa còn xuống thớt. lấy con d.a.o và bắt đầu cắt. Lần , cắt những lát mỏng, mỏng, đúng như cách Mẹ thường .
đưa lát dưa đầu tiên cho Cha. "Cha ăn ạ." đưa lát thứ hai cho Mẹ. "Mẹ ăn ạ."
Cha Mẹ , . Không ai một lời nào. khoảnh khắc , , trưởng thành.
Ước mơ ăn thỏa thích thực hiện, nhưng sự hồn nhiên của dạy một bài học. nhận rằng, dù khao khát dưa hấu lớn đến , nó cũng thể lớn bằng tình yêu và sự chia sẻ với gia đình.
phần dưa còn . Nó vẫn còn nhiều, nhưng ăn nữa. Vị ngọt lúc quá đủ. Vị ngọt thành sứ mệnh của nó, là thỏa mãn cái miệng, mà là sưởi ấm cái lòng.