"Tay tớ phồng rộp hết cả rồi, bổ củi sao nổi chứ?"
Hạ Thu Hương suýt khóc thành tiếng, tôi nghiến răng:
"Làm được bao nhiêu thì làm, chỗ củi còn lại cứ để tớ lo."
"Hồng Ngọc, cậu tốt quá đi mất, Trịnh Văn Hoa đúng là mắt mù rồi, không biết trân trọng người thật lòng với hắn, lại chạy đi mập mờ với Điền Lị..."
Hạ Thu Hương tức tối chửi thầm:
"Đúng là cái thứ của nợ!"
Tôi chỉ cười, không nói gì thêm.
Bận đến tận đêm khuya, tôi còn chẳng kịp ăn cơm.
Lúc kéo lê thân thể mệt mỏi về đến điểm thanh niên trí thức, Hạ Thu Hương và những người khác vừa đi thăm Điền Lị về.
"Nạng gỗ đưa cho Điền Lị rồi, cả tuần liền không ra đồng mà mặt cậu ta béo ra cả vòng, đầu giường còn bày kem tuyết hoa chỉ có ở thành phố mới có."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hạ Thu Hương bất bình, giọng điệu rõ ràng không hài lòng.
Một thanh niên trí thức không xuống đồng làm việc mà lại có tiền dư để mua đồ dưỡng da.
Cả buổi chiều tôi không được giọt nước nào vào bụng, cổ họng khản đặc như kéo bễ, vừa mở miệng đã ho:
"Khụ, chắc là nhà cậu ta có điều kiện..."
Lời còn chưa dứt, tôi sững sờ nhìn thấy bóng dáng Trịnh Văn Hoa ở cửa.
"Cô cố tình."
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hắn đột ngột túm lấy cổ áo tôi, quát mắng:
"Tiểu Lị nói rồi, là cô cố tình giật đứt dây gùi của cô ấy, hại cô ấy bị tụt lại phía sau!"
"Chương Hồng Ngọc, làm người phải có giới hạn chứ, cô hết lần này đến lần khác nhằm vào Điền Lị, không thấy cắn rứt lương tâm à?!"
Cổ tay hắn đang siết cổ tôi dần dùng sức, móng tay dính đầy đất bấm sâu vào da thịt.
Cơn đau dữ dội khiến mắt tôi rưng rưng, tôi ngắt quãng nói:
"Tôi, tôi không có..."
"Vậy sao?"
Trịnh Văn Hoa cười lạnh:
"Hôm nay, tất cả mọi người trong phòng cô đều đến thăm Điền Lị rồi, họ còn tìm thợ mộc làm nạng gỗ cho cô ấy nữa."
"Chỉ có cô không dám lộ mặt, rõ ràng là cô chột dạ, sợ Điền Lị vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cô, đồ tiểu nhân bỉ ổi."
Hắn rất khỏe, mặt tôi đỏ bừng lên, gần như nghẹt thở.
Trong lúc giãy giụa, tôi nắm chặt cây xẻng sắt dựng ở góc tường.
Giây tiếp theo, tôi dùng hết sức bình sinh vung xẻng lên, phang thẳng vào gáy Trịnh Văn Hoa.
"Tôi không có!"
Cùng với tiếng "bốp" trầm đục khi xẻng đập vào gáy, Trịnh Văn Hoa cuối cùng cũng buông lỏng tay, tôi được dịp hét toáng lên:
"Đồ c.h.ế.t băm nhà anh, tôi không đi thăm là vì phải có người ở lại nhà bác thợ mộc bổ củi chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-vut-bo-tra-nam/chuong-5.html.]
"Điền Lị bị thương, tôi khóc đến tận tờ mờ sáng mới ngủ được, cả phòng đều có thể làm chứng cho tôi."
"Đúng đấy, Hồng Ngọc khóc dữ lắm."
Hạ Thu Hương bênh vực tôi:
"Cậu ấy làm việc bằng ba chúng tôi cộng lại, lòng bàn tay chai hết cả rồi."
"Đúng vậy, Điền Lị cũng quá đáng thật, lại đi đặt điều vu khống Chương Hồng Ngọc."
Một nữ thanh niên trí thức khác cũng lên tiếng trách móc.
Các cô ấy trừng mắt nhìn Trịnh Văn Hoa, che chắn tôi ở phía sau.
Bị ăn một xẻng vào đầu, Trịnh Văn Hoa đột nhiên cứng đờ tại chỗ, tay ôm gáy không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, thân hình hắn loạng choạng rồi ngã ngửa ra sau.
5
"Ái ái ái——"
Hạ Thu Hương vội vàng chạy tới đỡ, Trịnh Văn Hoa nặng kinh khủng, ba chúng tôi hợp sức mới miễn cưỡng dìu được hắn.
Hắn nhắm chặt mắt, sau gáy trông không có vẻ gì là bị thương nặng, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.
Hết cách, chúng tôi đành phải khiêng hắn đến trạm xá.
"Anh Trịnh!"
Vừa thấy hắn, Điền Lị lập tức thét lên thất thanh, đôi mắt hoe đỏ trừng trừng nhìn tôi:
"Cô đã làm gì anh Trịnh rồi?"
Tôi đúng là cạn lời, đảo mắt nói:
"Là Trịnh Văn Hoa ra tay trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi."
Nói xong, tôi kéo cổ áo xuống, cho y tá xem vết siết:
"Hắn lên cơn điên định bóp c.h.ế.t tôi, tôi theo phản xạ vớ lấy xẻng phang vào gáy hắn, thế là hắn ngất."
"Được rồi, kiểm tra xong chúng tôi sẽ thông báo kết quả cho các cô."
Kết quả là Trịnh Văn Hoa không sao cả, chỉ cần tịnh dưỡng là được.
Theo lý mà nói, cú đó của tôi cùng lắm chỉ khiến gáy Trịnh Văn Hoa sưng một cục u thôi.
Vậy mà hắn lại hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh.
Lần gặp lại tiếp theo là vào ngày thi đại học.
Trời vừa hửng sáng, tôi giắt theo cái bánh khoai lang, đi trên con đường quê cỏ dại mọc um tùm.
Ánh đèn đường mờ ảo, lúc tôi băng qua đoạn đường ray xe lửa bỏ hoang không một bóng người, phía sau đột ngột vang lên tiếng bước chân.
"Vợ ơi."