[Thập Niên 80] Sống Lại Vì Con Trai - Chương 5 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-06-21 04:08:22
Lượt xem: 768
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Dạ, có một chút." Rồi thằng bé cười, "Lễ tuyên dương học sinh bảo lãnh cao học, vẫn cảm thấy không thật cho lắm."
"Con xứng đáng có tất cả." Tôi gài bông hoa trước n.g.ự.c cho thằng bé.
Bên ngoài hội trường, đám đông tấp nập. Ánh nắng chiếu trên từng khuôn mặt, mang theo ánh sáng của tuổi trẻ và hy vọng.
Cổ Hải Đông đứng ở cổng trường. Anh ta mặc chiếc sơ mi xanh mới mua, tóc vừa cắt gọn. Trong tay xách một hộp quà đóng gói tinh tế, bên trong là chiếc đồng hồ anh ta dành dụm ba tháng lương mua.
Bảo vệ chặn anh ta lại. "Xin xuất trình giấy mời."
"Tôi là cha của Cổ Minh Huy." Anh ta đứng thẳng người.
Bảo vệ liên lạc nội bộ hội trường. Một lát sau, Minh Huy bước ra, lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tôi không quen người này." Minh Huy nói xong, quay vào hội trường.
Cửa sổ hội trường không đóng kín. Cổ Hải Đông đứng ngoài nhìn thấy dáng đứng hiên ngang của Minh Huy trên bục nhận giải.
"Lời đầu tiên, tôi muốn cảm ơn mẹ tôi…" Giọng Minh Huy vang lên rõ ràng, "Chính bà ấy luôn ủng hộ, động viên, tin tưởng tôi, giành lấy cơ hội cho tôi. Không có bà ấy, sẽ không có tôi của ngày hôm nay."
Tiếng vỗ tay như sấm. Nước mắt Cố Hải Đông lăn dài. Đáng lẽ đó phải là vị trí của anh ta.
Bữa tiệc chúc mừng được tổ chức tại nhà ăn trong trường. Cố Hải Đông nhìn qua cửa sổ, thấy Lâm Tú Vân đang cười nói vui vẻ với một người đàn ông trung niên. Người đàn ông ấy phong độ, cử chỉ tao nhã.
Ngọn lửa ghen tuông bùng cháy trong lòng Cố Hải Đông. Lâm Tú Vân đã có người mới? Sao cô ấy có thể như vậy?
Anh ta xông vào nhà ăn. "Lâm Tú Vân!" Anh ta hét lớn, "Em phản bội anh!"
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh ta.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Minh Huy nhanh chóng đứng dậy, che chắn trước mặt tôi.
"Ông đang nói cái gì vậy?" Giọng Minh Huy lạnh băng, "Đây là giáo sư Lý, người hướng dẫn của tôi, là ân nhân đã tài trợ cho tôi đi học."
Cố Hải Đông sững sờ, anh ta nhìn quanh, thấy sự khinh bỉ hiện trên khuôn mặt mọi người.
"Cha tưởng rằng..."
"Ông lúc nào cũng tưởng!" Minh Huy ngắt lời, "Tưởng mình cao hơn người khác, tưởng có thể tùy ý thao túng người khác, tưởng sau khi phản bội vẫn có thể quay lại như không có chuyện gì xảy ra!"
Bảo vệ chạy đến, kéo Cố Hải Đông ra ngoài, anh ta giãy giụa, ánh mắt vẫn cứng nhắc nhìn về phía Lâm Tú Vân.
"Tú Vân, anh sai rồi..."
Tôi không phản ứng, chỉ lắc đầu nhẹ, rồi quay sang giáo sư Lý tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó.
Mưa từ trên trời đổ xuống. Cố Hải Đông đứng bên ngoài nhà ăn, cả người ướt sũng. Qua ô cửa kính, anh ta thấy nụ cười rạng rỡ của Minh Huy và Lâm Tú Vân dưới ánh đèn.
Mẹ con họ hạnh phúc biết bao, một hạnh phúc không có mặt anh ta.
11
Tôi sắp xếp hành lý cho Minh Huy. Trường đại học ở Bắc Kinh đã gửi giấy báo nhập học.
"Nghe nói Cố Hải Đông bị nhà trường đuổi việc." Minh Huy lật giở những tấm bằng khen của mình. "Chủ nhà cũng đuổi ông ta ra khỏi nhà."
"Ừ." Tôi khẽ đáp.
"Bây giờ ông ta lang thang trên phố, nghe nói đêm ngủ trên ghế chờ ở nhà ga." Giọng Minh Huy không chút gợn sóng.
Ánh trăng như nước, trải dài trên bệ cửa sổ. Tôi nhớ lại nhiều năm trước, người đàn ông ấy từng hứa hẹn với tôi dưới ánh trăng về một tương lai tươi đẹp.
Cố Hải Đông co ro trong góc nhà ga. Gió bấc rít lên, hơi lạnh luồn vào bộ quần áo mỏng manh. Chiếc hộp giấy bên cạnh chứa đựng những thứ còn lại của anh ta.
Trong đống rác, một màu sáng lấp lóa thu hút sự chú ý của anh ta. Cúi xuống nhặt lên, đó là tấm ảnh bị xé nát. Khi ghép lại, anh ta nhận ra đó là bức ảnh chụp chung thời Minh Huy còn học tiểu học.
Anh ta cẩn thận đặt tấm ảnh vào túi áo trước ngực.
Trên bảng thông báo ngoài phố, tấm áp phích nền đỏ chữ đen nổi bật: "Chung kết cuộc thi học thuật sinh viên toàn quốc, diễn ra vào thứ bảy này". Trong danh sách thí sinh, nổi bật lên tên của Minh Huy.
Thứ bảy gió lạnh buốt xương, Cố Hải Đông đứng bên ngoài hội trường thi đấu. Anh ta đầu tóc rối bù, quần áo rách rưới, trông như một kẻ lang thang.
"Ông già này, đi chỗ khác đi." Nhân viên an ninh vừa nói vừa vẫy tay đuổi khéo.
"Con trai tôi đang thi trong đó." Giọng anh ta khàn đặc.
"Còn có con trai đi thi?" Nhân viên an ninh cười nhạo, "Ông giỏi bịa chuyện thật đấy."
Cố Hải Đông bị đẩy sang bên kia đường. Anh ta chỉ có thể nhìn từ xa tòa nhà sáng rực, tưởng tượng hình ảnh Minh Huy bên trong.
Buổi chiều, loa phát thanh thông báo kết quả: "Giải đặc biệt: Cố Minh Huy".
Anh ta vừa khóc vừa tự hào. Đó là con trai anh ta, dòng m.á.u của anh ta. Dù anh ta chưa từng làm tròn bổn phận của một người cha.
Trở về gầm cầu tạm trú, anh ta run rẩy viết một bức thư: "Minh Huy, chúc mừng con đoạt giải. Bố tự hào về con..." Trên giấy thấm đẫm vết nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-song-lai-vi-con-trai/chuong-5-het.html.]
Anh ta nhờ cô lao công Lý chuyển giúp. Ngày hôm sau, bức thư được trả lại nguyên vẹn. Không một lời nhắn nhủ.
Mưa đông lẫn tuyết, rơi xuống người như d.a.o cứa. Cố Hải Đông lên cơn sốt cao, được người tốt bụng đưa vào bệnh viện.
"Tên bệnh nhân?" Y tá hỏi.
"Cố Hải Đông." Anh ta trả lời yếu ớt.
"Người liên hệ khẩn cấp?"
Cố Hải Đông im lặng. Dòng đó cuối cùng để trống.
Bác sĩ chủ trị đề nghị liên hệ với gia đình. "Tình trạng của anh cần có người chăm sóc."
"Tôi không có gia đình." Cố Hải Đông cười khổ, "Một người cũng không."
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngày càng nhiều. Trong thế giới trắng xóa, anh ta hoàn toàn cô độc.
12
Tôi ngồi trên máy bay. Ngoài cửa sổ, mây cuộn trào như sóng. Minh Huy bên cạnh đang lật giở tài liệu tiếng Anh.
"Mẹ, đến Mỹ mẹ có nhớ nhà không?" Thằng bé ngẩng đầu hỏi tôi.
"Ở đây chẳng có gì để nhớ." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong đầu hiện lên bức thư nhận được trước khi lên đường. Nét chữ xiêu vẹo của Cố Hải Đông, đầy những lời hối hận và van xin. Tôi ném nó vào thùng rác.
Cố Hải Đông đứng ở góc phố. Gió thổi tung mép áo cũ kỹ của anh ta.
Đối diện, một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại. Cửa mở, gia đình Trần Xảo Nhi bước ra. Cô ta mặc áo khoác lông chồn, Trần Gia Minh mặc vest chỉnh tề.
Họ đi ngang qua Cố Hải Đông, không thèm liếc nhìn.
Chiếc đồng hồ vàng của Trần Gia Minh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đó là biểu tượng địa vị mà Cố Hải Đông từng mơ ước.
Anh ta cúi xuống nhìn bộ quần áo vá chằng vá đụp của mình. Ngọn lửa giận dữ trong lòng không biết trút vào đâu.
Đêm đó, anh ta đếm số tiền xu tích cóp suốt ba tháng. Vừa đủ mua một vé tàu đến Bắc Kinh.
Ba mươi giờ vật vã. Anh ta co quắp trên ghế, chịu đựng cơn đau nhức lưng.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Gặp Lâm Tú Vân và Minh Huy, dù chỉ là nhìn từ xa.
Sâu trong ngõ hẻm Bắc Kinh, anh ta tìm đến địa chỉ đó. Gõ cửa mãi, một bà lão bước ra.
"Lâm Tú Vân? Cô ấy và con trai đi Mỹ rồi." Bà lão nói, "Tuần trước mới đi, con trai cô ấy nhận được học bổng toàn phần."
Cố Hải Đông như bị sét đánh.
Họ đã bay sang bờ bên kia đại dương. Còn anh ta, ngay cả một vé máy bay cũng không mua nổi.
Trên chuyến tàu trở về, anh ta ngồi bệt trong góc. Đối diện là một ông lão tóc bạc, ánh mắt sáng ngời.
"Anh là Cố Hải Đông phải không?" Ông lão lên tiếng.
Cố Hải Đông giật mình. "Ngài là...?"
"Tôi là cha của Lâm Tú Vân."
Sự im lặng ngượng ngùng trải dài giữa hai người.
"Cô ấy và Minh Huy vẫn khỏe chứ?" Cố Hải Đông cuối cùng lên tiếng.
"Rất tốt." Ông lão gật đầu, "Minh Huy học ở Harvard, Tú Vân dạy tiếng Trung."
Cố Hải Đông cúi đầu. "Họ có ghét tôi không?"
"Không ghét." Ông lão bình thản nói, "Chỉ là đã quên anh rồi."
Điều đó còn đau hơn cả sự hận thù.
"Tôi có tấm ảnh của họ, muốn xem không?" Ông lão lấy ví ra.
Trong ảnh, Lâm Tú Vân và Minh Huy đứng dưới tượng Nữ thần Tự do, nụ cười rạng rỡ.
Cố Hải Đông muốn đưa tay chạm vào, nhưng vội rụt tay lại giữa chừng. Bởi vì anh ta thấy mình không xứng đáng.
"Đừng tìm họ nữa." Ông lão cất ảnh đi, "Họ đã có cuộc sống mới. Một cuộc sống không có anh."
Anh ta gật đầu. Cổ họng như nghẹn lại.
Từ nay về sau, anh ta thật sự chẳng còn người nhà nữa.
(Hết)