Vì Cố Trình thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, tôi đề nghị muốn báo đáp cậu ta, bằng cách là tôi sẽ giúp cậu ta bồi dưỡng thêm kiến thức.
Vừa nghe thấy phải ngày ngày học thuộc bài, làm bài tập, khuôn mặt đẹp trai của Cố Trình liền nhăn nhó như bánh bao.
“Tôi thấy mình ở trại lợn cũng ổn mà, tuy hơi thối thật, nhưng ít nhất đám súc sinh này sẽ không làm phiền lòng tôi, ba năm cấp ba cũng coi như là hết học hành của tôi rồi, sau này tôi có lẽ sẽ theo bố đến thành phố tỉnh lỵ, bố tôi sớm đã có ý định ra ngoài phát triển, biết đâu chừng bố tôi lại bỏ tiền mua suất vào đại học cho tôi ấy chứ!”
Cố Trình nói có vẻ không để ý, nhưng tôi biết trong lòng cậu ta vẫn quan tâm.
Chàng trai trẻ tuổi nào mà lại muốn ngày ngày bị người ta chỉ trích sau lưng, mắng mình là đồ bỏ đi, học dốt chỉ biết dựa vào bố mẹ chứ.
“Cố Trình, tôi biết học hành sẽ có chút vất vả, nhưng chẳng lẽ cậu không muốn ngẩng cao đầu trước mặt Lê Quang Nhược một lần sao?”
Cố Trình: “Cậu nói cứ như thể tôi chăm chỉ là có thể đứng nhất lớp vậy, Hắc Nữu à, cậu đừng có học theo cái kiểu của Lê Quang Nhược đấy, chỉ giỏi nói lời ngon ngọt dỗ người, nói mấy lời sến súa đó không thấy ghê tởm à.”
Mặt tôi cứng đờ: “Cố Trình, chẳng lẽ tối hôm đó cậu cố tình đi theo tôi đấy à, rốt cuộc cậu đã nghe lén được bao nhiêu?”
Bị tôi vạch trần, Cố Trình cũng không hề giấu giếm, hằn học nói: “Cậu làm ở trại lợn nhà tôi, lỡ có chuyện gì trên đường thì nhà tôi cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
Tôi “ồ” một tiếng, nghi hoặc hỏi cậu ta: “Cậu làm việc tốt, hộ tống tôi về nhà sao không nói thẳng với tôi, tôi có thể đợi cậu cùng đi mà, có gì đâu.”
Thời đại này, trong thôn nhà nào cũng dùng đèn dầu, đường đêm tối đen như mực.
Tuy rằng tôi tự nhận là gan dạ, nhưng chỉ giới hạn trong trường hợp ban ngày nhìn rõ mọi thứ thôi.
Cậu ta chịu đưa tôi về, tôi vui mừng còn không kịp ấy chứ.
Lần này Cố Trình im lặng, ngậm tăm một hồi vẫn không cho tôi một lời giải thích.
Mấy ngày sau đó, tôi ra sức thuyết phục, Cố Trình mới đồng ý để tôi bồi dưỡng cho cậu ta.
Có hôm bố Cố đến trại lợn thăm nom, tôi và Cố Trình vừa hay đang học thêm trong văn phòng của chú kế toán.
Tôi đang giảng say sưa thì cậu ta lại ngủ gật, tôi cũng chẳng khách sáo, trực tiếp búng trán cậu ta một cái.
“Hắc Nữu, dạo này lá gan của cậu lớn nhỉ, tin tôi đuổi việc cậu không?”
Cố Trình vừa hét lên một tiếng, gáy đã lại ăn một cái tát.
Bố Cố đột nhiên xuất hiện, đến tôi cũng giật mình hoảng sợ.
Nhưng cũng chính vì ông ấy bắt gặp tôi bồi dưỡng cho Cố Trình, để tôi tiện giúp Cố Trình tiến bộ hơn, bố Cố vậy mà lại cho phép tôi theo chú kế toán học sổ sách, còn tăng lương cho tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-nghiem-tang/chuong-8.html.]
Kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc, hôm khai giảng, thầy giáo bảo Lê Quang Nhược mà thầy tin tưởng nhất đi thu học phí.
Khi Lê Quang Nhược nhìn thấy tôi chỉ đưa ra một phần tiền, mặt hắn ta biến sắc ngay lập tức.
“Nghiêm Tang, cậu định bỏ học đấy à?”
Tôi bái phục trí tưởng tượng tự tin của hắn ta quá đi mất, hắn ta dựa vào đâu mà cho rằng phần tiền này của tôi là để nộp cho mình, còn ảo tưởng rằng tôi sẽ vì giúp hắn ta thành toàn cái ước mơ chó chếc mà từ bỏ bản thân mình chứ.
Nhưng kiếp trước, tôi đúng là đã ngu ngốc đến mức vì thằng tồi này mà từ bỏ quyền thi đại học thật.
“Thưa thầy Lý, học phí của em vẫn còn thiếu một đồng, ngày mai em bù đủ có được không ạ?”
Để tránh Lê Quang Nhược giở trò sau lưng, tôi cố ý nói lớn tiếng, đồng thời chủ động đưa khăn tay đựng tiền đến tay thầy Lý để thầy kiểm đếm.
“Bạn Lê Quang Nhược, em đếm thử xem.”
Thầy Lý đang bận chỉ huy các cán bộ lớp khác phát sách xếp chỗ ngồi, tiện tay đưa tiền cho Lê Quang Nhược.
Nhưng như vậy thì, hắn ta muốn tính phần tiền của tôi thành phần của mình cũng không thể được nữa rồi.
Ánh mắt Lê Quang Nhược kinh ngạc nhìn tôi: “Tang Tang, vừa nãy là tớ hiểu lầm cậu rồi, cậu thật sự chỉ thiếu một đồng thôi sao?”
Tôi ra hiệu bảo hắn ta đếm tiền cho rõ ràng: “Cậu đếm rồi chẳng phải sẽ biết thôi sao.”
Lê Quang Nhược thật sự nghiêm túc kiểm đếm, để hành hạ cậu ta, lúc nhận tiền công tôi cố ý đổi từ chỗ chú kế toán rất nhiều tiền lẻ, còn có cả tiền xu.
Hơn nữa, tôi còn lén lút bôi chút phân lợn lên tiền xu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc Lê Quang Nhược đếm tiền vô thức l.i.ế.m ngón tay dính chút nước bọt, kết quả bị ghê tởm suýt nôn ra.
Cuối cùng thì sau khi hắn ta xác định tôi không định trả phần học phí cho mình, hắn ta lập tức trở mặt.
“Nghiêm Tang, cậu xem thường tôi đấy à?”
Tôi giả vờ không hiểu, nâng cao giọng: “Cậu nói lời này là có ý gì?”