Một tiếng rưỡi sau, phim kết thúc, mọi người lần lượt ra về.
Tần Hạo Vũ đưa Khương Trà đi về phía bãi đỗ xe.
Khương Trà bước ra khỏi rạp chiếu phim vẫn còn chưa hết cảm giác lưu luyến.
Thấy thế, Tần Hạo Vũ đề nghị.
`"Sau này mỗi tuần mình đến xem một bộ phim nhé, coi như thư giãn, em thấy sao?"`
Khương Trà nghe vậy, cười đáp.
`"Được thôi! Lần sau chúng ta xem phim kinh dị đi, em còn chưa xem phim kinh dị bao giờ!"`
Tần Hạo Vũ sững lại một chút, sau đó trêu chọc.
`"Anh thì không sao, chỉ sợ đến lúc đó em sợ đến không ngủ được thôi."`
`"Xem thường ai đấy à, em gan to lắm đấy chứ!"`
Lời vừa dứt, một chú mèo đen bất ngờ vụt qua trước mắt hai người.
Khương Trà kinh hãi kêu lên, rồi xoay người bổ nhào vào lòng Tần Hạo Vũ, siết chặt vạt áo trước n.g.ự.c anh, vùi đầu vào vai anh.
`"Á!"`
Tần Hạo Vũ giật b.ắ.n mình vì tiếng kêu của Khương Trà, cúi đầu nhìn cô đang bổ nhào vào lòng mình, mắt anh từ từ mở to, tai đỏ đến mức như muốn rỉ máu.
`"Không, không sao rồi, chỉ là một con mèo hoang thôi, nó chạy đi rồi."`
Vừa nói, Tần Hạo Vũ giơ tay lên, máy móc vỗ nhẹ lưng Khương Trà.
Khương Trà cảm nhận được sự đụng chạm của Tần Hạo Vũ, lập tức hoàn hồn, vội vàng buông tay đang siết chặt áo anh ra, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
`"À, ngại quá, em chỉ là đột nhiên bị dọa sợ, cho nên..."`
Chương 40
Tai Tần Hạo Vũ đỏ bừng, nóng ran.
Anh nhận ra sự ngượng ngùng và lúng túng của Khương Trà, liền cố tỏ ra bình tĩnh trêu chọc.
`"Vừa nãy ai nói mình gan to lắm cơ mà, sao lại bị mỗi con mèo hoang dọa sợ đến mức này vậy?"`
Khương Trà nghe Tần Hạo Vũ trêu chọc, lập tức quên đi sự ngượng ngùng vừa rồi, vội vàng tìm cách biện minh cho mình.
`"Em..em mới không có! Là nó đột nhiên nhảy ra dọa em giật mình đấy chứ."`
Tần Hạo Vũ nhìn Khương Trà cố gắng biện minh cho mình, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Anh đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Khương Trà, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
`"Thôi thôi, không trêu em nữa. Em là người gan to nhất rồi! Lần sau em dẫn anh đi xem phim kinh dị cùng nhé, được không?"`
Khương Trà nghe giọng Tần Hạo Vũ dỗ dành như dỗ trẻ con, mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, lùi lại một bước né tránh tay anh, giơ tay vuốt lại đỉnh đầu, lẩm bẩm.
`"Em đâu phải trẻ con nữa, anh làm gì mà dùng giọng điệu đấy..."`
Tay Tần Hạo Vũ khựng lại giữa không trung.
Anh nhìn mái tóc Khương Trà hơi rối, chợt nhận ra mình vừa làm gì, cứng đờ xoay người sang một bên, tim đập thình thịch không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-khuong-tra/35.html.]
Tần Hạo Vũ ho nhẹ một tiếng, che đi sự ngượng ngùng của mình.
`"À ừm, muộn rồi, anh đưa em về nhé?"`
Dứt lời, Tần Hạo Vũ mở cửa ghế phụ lái, ra hiệu Khương Trà lên xe.
Khương Trà lên xe xong, Tần Hạo Vũ mới ngồi vào ghế lái.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Có sự việc vừa rồi, không khí trong xe trở nên hơi gượng gạo.
Khương Trà quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, Tần Hạo Vũ thì chuyên tâm lái xe. Cả hai đều không nói lời nào.
Trong suốt quãng đường, Tần Hạo Vũ mấy lần định nói gì đó để làm dịu không khí, nhưng cuối cùng lại thôi.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa nhà Khương Trà.
Khương Trà tháo dây an toàn, quay sang cảm ơn Tần Hạo Vũ.
`"Cảm ơn anh đã đưa em về, em vào trước đây. Anh đi đường cẩn thận nhé."`
Dứt lời, Khương Trà mở cửa xe bước xuống.
Tần Hạo Vũ nhìn Khương Trà vào đến sân rồi mới lái xe rời đi.
Ngày hôm sau, Khương Trà vừa kết thúc một ca phẫu thuật, đang đi trên đường về văn phòng.
Đúng lúc này, từ phía sau cô truyền đến giọng nói độc ác của Lâm Uyển.
`"Khương Trà! Tao không sống yên thì mày cũng đừng hòng yên! Mày đi c.h.ế.t đi!"`
Vừa dứt lời, Khương Trà còn chưa kịp phản ứng, liền bị một người từ phía sau ôm chặt lấy.
Ngay sau đó, bên tai Khương Trà đồng thời vang lên ba âm thanh.
Tiếng kêu kinh hãi của Cố Bắc Thần, tiếng d.a.o đ.â.m xuyên qua lớp vải áo, và tiếng kim loại rơi xuống đất loảng xoảng.
Tất cả những người có mặt tại đó đều sững sờ tại chỗ vì biến cố đột ngột này.
Khương Trà bị ôm chặt trong lòng người, hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
Cô nghiêng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tần Hạo Vũ.
Tần Hạo Vũ ôm lấy Khương Trà, dịu giọng nói.
`"May quá em không sao."`
Anh nói xong câu này, liền nhắm mắt lại, ngất lịm đi.
Khương Trà vội vàng quay lại đỡ lấy anh, trong mắt ngập tràn sự kinh hoảng.
`"Tần Hạo Vũ!"`
Lúc này mọi người có mặt tại đó đều hoàn hồn, bác sĩ và y tá vội vàng tìm cáng đưa Tần Hạo Vũ lên.
Sau khi Tần Hạo Vũ được đưa đi, Khương Trà ngồi thụp xuống đất, nhìn bàn tay dính đầy máu, đồng tử run rẩy, tim đột ngột thắt lại.
Cách đó không xa, Lâm Uyển bị bảo vệ bệnh viện chạy tới khống chế, bên chân cô ta còn vương một con d.a.o phẫu thuật dính máu.
Cố Bắc Thần vội vã chạy đến bên cạnh Khương Trà, lo lắng hỏi.
`"Khương Trà, em không sao chứ?"`
Khương Trà thẫn thờ lắc đầu, rồi đứng dậy bước về phía Lâm Uyển.