[Thập Niên 80] Khi Người Điên Sống Lại - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-20 13:19:17
Lượt xem: 3,002

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con gái ruột còn nằm ngay bên cạnh, ai lại đi quan tâm đến một đứa không phải con mình chứ?

 

Từ khi con gái ra đời tới giờ, anh ta có ôm lấy một lần nào đâu.

 

“Tôi chẳng qua cũng vì sợ lỡ mất đứa nhỏ, nên không dám để tâm quá nhiều, trừ phi anh đi triệt sản, đời này chúng ta chỉ có hai đứa con này, tôi mới yên tâm được.” Tôi cười ngoảnh lại nhìn Trương Vệ Quốc đang bế Tiểu Phong.

 

“Em nói thật chứ?”

 

“Thật, anh đem giấy chứng nhận từ bệnh viện về, tôi sẽ bắt đầu cho nó bú.”

 

6

 

“Chị ơi, thằng bé này ở đâu ra thế?” Hôm nay Anh Châu mang chân giò hầm tự tay nấu đến thăm tôi, phía sau còn có bạn trai cô ấy đi cùng, chính là gã bạo lực gia đình mà kiếp trước tôi đã g.i.ế.c chết.

 

Tôi mỉm cười tủm tỉm đánh giá hai người rồi bảo Anh Châu: “Chồng chị nhặt được ở ngoài, nói là muốn chị nuôi như sinh đôi vậy.”

 

Gã bạo lực bị tôi nhìn mà có phần e ngại, sau khi nhận ra mình hơi thất lễ liền luống cuống vuốt tóc.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Anh ta sợ tôi.

 

“Nhặt được á?” Anh Châu kinh ngạc, rồi hạ giọng nói nhỏ: “Có khi nào anh ta lừa chị không?”

 

Gã bạo lực cũng tỏ ra bất ngờ: “Mẹ tôi từng nói, trẻ con không rõ lai lịch thì không nên nuôi.”

 

Lúc bảo Anh Châu đi múc chân giò cho tôi, tôi tranh thủ hỏi gã bạo lực vài câu, hỏi anh ta vì sao chọn Anh Châu.

 

“Mẹ tôi nói rồi, lấy một cô giáo, sau này có thể lo cho gia đình, dạy dỗ con cái, lại có nghỉ hè nghỉ đông có thể phụ giúp việc nhà.”

 

“Mẹ tôi nói, Anh Châu kiểu người hiền lành như vậy rất hợp với tôi, sau này nhất định là hiền thê lương mẫu.”

 

“Bố mẹ vợ tôi lại còn trẻ, mẹ tôi nói sau này có thể nhờ họ chăm cháu giúp vài năm, tìm con một càng tiện.”

 

“......”

 

Nói nhiều, bám mẹ, lại còn bạo lực.

 

“Tiểu Chu à, đúng lúc em có mặt ở đây, chị cần em giúp chị một việc.” Tiểu Phong lại khóc, tôi chẳng buồn để ý nữa.

 

“Chồng chị hôm nay đi viện triệt sản rồi, em giúp chị ra đón anh ta về nhé?” Tôi tống anh ta ra ngoài, gã bạo lực chắc là cũng sợ tôi, nghe xong liền ra khỏi nhà.

 

Nhìn anh ta rời đi, tôi bảo Anh Châu mau khóa cửa lại.

 

“Sao thế chị?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-khi-nguoi-dien-song-lai/chuong-4.html.]

“Hai chuyện. Một là chia tay với Tiểu Chu ngay lập tức, gã này là một thằng bám mẹ, quan trọng nhất là chị vừa rồi vô tình bắt mạch cho anh ta, anh ta vô sinh.”

 

“Thứ hai, em giúp chị mang bức thư này đưa cho y tá Triệu ở Bệnh viện số 4, nhờ chị ấy làm cho chị một giấy chứng nhận, rồi đem về đây.” Tôi biết thế nào Anh Châu cũng sẽ đến thăm tôi, nên đã viết sẵn thư rồi.

 

Kiếp trước tôi cũng biết không ít chuyện về y tá Triệu, mà bây giờ bệnh viện quản lý chưa chặt, nhờ chị ấy giúp tôi làm một giấy chứng nhận bệnh tâm thần.

 

Anh Châu tiện tay nhận lấy thư, lo lắng hỏi tôi: “Chị, từ bao giờ chị biết bắt mạch vậy?”

 

“Em vốn cũng thấy anh ta không hợp, nhưng bố mẹ em nói em là con một, không có anh trai chống lưng, chỉ có thể tìm một người hiền lành thôi.” Anh Châu tiện tay nhét thư vào túi, sắc mặt có chút giãn ra.

 

“Em ngốc à? Không có anh trai thì không có chị gái chắc? Em từ nhỏ theo chị lớn lên, chị em mình cùng nhau trưởng thành, chị lại không thể làm chỗ dựa cho em à? Con bé ngốc này!”

 

“Em giờ mau về đi, vừa đi dạy vừa chuẩn bị thi đại học, đợi em trở thành sinh viên rồi, bố mẹ em còn quản được em nữa sao?”

 

Tôi còn chưa nói xong thì Tiểu Phong lại òa lên khóc.

 

Anh Châu từ cái chồng tã sạch treo ở đầu giường lấy một cái chuẩn bị thay tã cho Tiểu Phong.

 

Tôi đưa tay giật lấy.

 

“Đừng lo, chờ chồng chị về để anh ta làm, đây là con anh ta nhặt về, vì nó mà còn chịu đi triệt sản đấy.”

 

7

 

Để tôi nuôi đứa nhỏ này, Trương Vệ Quốc thật sự đã đến bệnh viện làm phẫu thuật.

 

Vì không ai chăm Tiểu Phong, anh ta còn đặc biệt gọi mẹ anh ta đến trông.

 

Hai ngày nay tôi cũng hành hạ bà già đó chẳng ít.

 

Không làm cũng được thôi, tôi dù sao cũng không lo gì đến Tiểu Phong, sau này thì càng không có chuyện để nó thay tôi tiếp quản chức vụ đâu.

 

Bà già chắc cũng biết Tiểu Phong là cháu ruột của mình, nên chỉ có thể để tôi sai khiến.

 

Cả nhà này đều nhắm vào chuyện mấy chục năm sau sẽ có người kế thừa.

 

Không đúng, chắc cũng chẳng cần đợi đến mấy chục năm đâu, đợi có tám năm thì Trương Vệ Quốc đã không chịu nổi rồi, anh ta vu oan tôi bị tâm thần, sau này khi tôi g.i.ế.c gã đàn ông vũ phu rồi đến tìm anh ta, cái ả Vu Thanh Liên đó chẳng phải đang mặc đồng phục xưởng của chúng tôi sao?

 

Nhưng lúc đó xưởng đã gần phá sản rồi, chắc là cô ta thay tôi nhận việc nhưng lại bị cho nghỉ trước?

 

Tôi biết mình đoán không sai là bao.

 

“Chị, em còn có thể thi đại học sao?” Giọng của Anh Châu kéo tôi về thực tại.

 

Loading...