Thập Niên 80: Cảnh Sát Nữ Tài Giỏi, Đội Trưởng Sắt Đá Xiêu Lòng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-10-10 23:57:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô tính toán, tiên sẽ đến 31 đường Cổ Đạo, chính là nhà của vị hôn phu từng gặp mặt . Đến thăm một chuyến, rõ chuyện, đó sẽ đến Cục Cảnh sát đường Tân Dịch.
Một nơi thì gần, một nơi thì xa, thể nào đến nơi xa mới đến nơi gần, về về sẽ mất bao nhiêu thời gian chứ.
Địa chỉ và phương hướng mà bác sĩ Triệu đưa chính xác, An Noãn những mù đường mà còn cảm giác phương hướng , nửa tiếng đến đường Cổ Đạo.
Cô quan sát một lượt, nơi quả nhiên tầm thường.
Yên tĩnh giữa chốn ồn ào, một thế giới riêng biệt.
Số 31 là một sân lớn, cổng cả lính gác.
Đây chỉ đơn giản là tiền, gia đình vị hôn phu hề đơn giản.
An Noãn bước tới.
“Đồng chí, xin chào.”
Người lính gác nghiêm nghị đáp: “Xin chào.”
“Xin hỏi, ở đây một ông cụ tên Trạch Giang đang ở ạ?”
“Cô tìm lão thủ trưởng? Xin hỏi cô là ai?”
Trong lòng An Noãn vui mừng.
“Ồ, là con của quen cũ.” An Noãn : “ là An Noãn, ông nội và ông Trạch là bạn cũ, xin hãy giúp liên lạc một chút.”
“Được, cô vui lòng đợi một lát.”
Người lính gác phòng gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh đó ngoài: “Đồng chí An, mời theo . Lão thủ trưởng đang đợi cô ở bên trong.”
Trong sân lớn hai tòa nhà nhỏ hai tầng, sân vườn hoa lá rực rỡ, bây giờ là cuối xuân đầu hạ, hoa đang nở nhất.
DTV
An Noãn còn cửa thấy một phụ nữ dìu một ông lão bước .
Ông lão trông bảy mươi mấy tuổi, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, chống gậy, trông vẻ sức khỏe lắm, tóc bạc trắng, đeo kính lão.
Người dìu ông, cách ăn mặc là nhà họ Trạch, chắc là giúp việc.
“Chắc chắn ông là ông Trạch ạ.” An Noãn nhanh chân bước tới: “Chào ông Trạch, cháu là An Noãn, An Trí Phong là ông nội của cháu.”
Trạch Giang An Noãn từ xuống , : “Sao cháu là ông Trạch?”
“Cháu ảnh của ông ạ.” An Noãn lấy một cái bọc vải.
Bên trong là một tấm ảnh, Trạch Giang trong ảnh chỉ hai mươi tuổi, nụ rạng rỡ, trẻ trung tuấn tú.
Ông cụ Trạch thấy tấm ảnh lập tức nhớ những năm tháng thanh xuân, trong lòng vô cùng xúc động, ông một lúc lâu ánh mắt mới lưu luyến rời .
“Cháu chỉ dựa tấm ảnh mà nhận ?” Ông cụ Trạch : “Ta và trong ảnh giống .”
Chàng trai gầy gò của tuổi hai mươi và ông lão tóc bạc mập mạp của tuổi bảy mươi. Sự đổi thể là nhỏ.
An Noãn : “Giống ạ, một cái là thể nhận ngay.”
“Thật ? Ta bây giờ già thế mà vẫn giống hồi trẻ ?”
“Tất nhiên là giống ạ, nếu cháu thể nhận ngay .” An Noãn : “Tuy tuổi tác khác nhưng đường nét đổi, phong thái vẫn như xưa.”
An Noãn tuy pháp y nhưng nhiều năm qua cũng rèn luyện , mặt mà tướng xương, dáng , chi tiết, tư thế. Ông cụ Trạch phẫu thuật thẩm mỹ, tấm ảnh 50 năm trong mắt cô chẳng gì khác biệt.
Ông cụ Trạch , trong lòng ngọt như ăn mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-canh-sat-nu-tai-gioi-doi-truong-sat-da-xieu-long/chuong-6.html.]
Cô gái miệng thật ngọt, thật chuyện, những lời dỗ dành già thật tự nhiên và dễ .
“Tiểu An thật chuyện.” Ông cụ Trạch ha hả: “Mau , nhà chuyện. Ông đợi cháu lâu , nhiều chuyện với cháu.”
An Noãn theo nhà.
Sau đó… cô hối hận.
Vốn dĩ An Noãn nghĩ rằng hủy hôn là một chuyện đơn giản, dù gia đình họ Trạch và nhà họ An cách biệt một trời một vực, ước định từ 50 năm chỉ là nhất thời hứng khởi của trẻ. Nhiều năm trôi qua như sớm còn coi trọng, sở dĩ nhắc đến chỉ là vì sĩ diện mà thôi.
Cho nên cô đoán rằng đến hủy hôn sẽ tốn nhiều thời gian đến Cục Cảnh sát cũng muộn.
Không ngờ.
Ông cụ Trạch thật lòng chào đón cô, là bộ tịch.
Vừa xuống ông cụ Trạch hỏi: “Đầu cháu thế , mặt nữa? Xảy chuyện gì ?”
Trên đầu An Noãn vẫn còn dán gạc, mặt cũng bôi thuốc. Còn cổ tay, chân, đều những vết trầy xước, bong gân nhẹ, chỉ là nghiêm trọng mà thôi.
“Không ạ, chỉ là vài vết thương nhỏ, xử lý .” An Noãn kể chuyện hôm qua một cách nhẹ nhàng.
Ông cụ Trạch kinh ngạc: “Lại chuyện như . Ôi, mấy ngày nay thằng nhóc nhà ông bận dứt . Hôm qua cho ga tàu đón cháu nhưng đón , ngờ xảy chuyện như .”
“Không ạ, ạ.” An Noãn vội vàng an ủi: “Ông Trạch yên tâm, cháu còn khỏi Bắc Kinh đồng chí cảnh sát cứu . Cũng đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra, gì đáng ngại.”
Ông cụ Trạch thấy An Noãn quả thực vẻ mệt mỏi, lúc mới yên tâm.
An Noãn chỉ giải quyết nhanh gọn, thẳng vấn đề: “Ông Trạch, cháu đến là vì chuyện hôn sự của cháu.”
An Noãn tháo tấm thẻ gỗ cổ xuống, từ trong túi lấy một phong bì.
Trong phong bì là một lá thư ố vàng.
Năm đó tuy chỉ là miệng nhưng cũng nghiêm túc hôn thư, cả hai ông nội đều ký tên, tuy hiệu lực pháp lý nhưng ở thời đại đều công nhận.
Ông cụ Trạch cầm tấm thẻ gỗ lên xoa xoa, cảm khái : “Tấm thẻ là do ông nội cháu tự tay khắc, tay nghề mộc của ông là đỉnh của đỉnh.”
An Noãn mỉm .
“Vâng ạ, tiếc là tay nghề của ông kế thừa, nhiều thứ thất truyền.”
Ông cụ Trạch tưởng nhớ bạn của xong hỏi một vài chuyện về bố An Noãn xúc động thở dài, cuối cùng quả quyết : “Tiểu An, cháu yên tâm, đây chính là nhà của cháu.”
An Noãn kinh ngạc: “Dạ?”
“Ông sẽ chủ, nhất định sẽ tổ chức hôn sự cho cháu và thằng nhóc nhà ông thật náo nhiệt, thật hoành tráng, gì chúng cũng , quyết để cháu chịu một chút thiệt thòi nào.”
“Dạ?”
“Đứa trẻ ngốc.” Ông cụ Trạch bộ dạng của An Noãn, mỉm hài lòng: “Ông nội cháu tuy cả đời ở trong làng xa nhưng cách chuyện và kiến thức của ông tầm thường. Ông ngay đứa trẻ nhà họ An nuôi dạy quả nhiên là một đứa trẻ .”
Tuy là từ quê lên, cách ăn mặc khác với thành phố lớn, nhưng cảm giác mà An Noãn mang là sự rụt rè, e sợ của từng thấy sự đời. Cô sofa, tuy hợp với môi trường xung quanh nhưng lưng thẳng, dáng đoan trang, gồng cũng co rúm, tự nhiên.
Nói chuyện dễ , dỗ dành lớn nhưng là nịnh hót, kiêu ngạo cũng tự ti.
Ngoài khí chất trời sinh thì tìm từ nào khác phù hợp hơn.
Ông cụ Trạch càng hài lòng hơn.
Cháu dâu nhà họ Trạch, điều quan trọng nhất chính là khí chất. Những thứ khác quen, ở một thời gian tự nhiên sẽ quen.
“Ông Trạch, ông quá khen .” An Noãn nắm bắt cơ hội, nhanh chóng vấn đề chính: “Lần cháu đến là để hủy hôn ạ.”
“Hả?”
Lần đến lượt ông cụ Trạch “hả”.