Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70, Tôi “Buff Bẩn” Anh Chàng Cựu Quân Nhân Cục Súc Thành Đại Gia! - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-06-28 10:07:16
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Tôm

 

Nói xong, bà cô Thẩm đứng dậy, dẫn Khương Trừng đẩy cửa vào căn phòng ngủ phía nam.

 

Phòng ngủ rộng khoảng mười lăm mét vuông, một chiếc giường đôi kê sát tường, một chiếc bàn học kê sát cửa sổ có hai chiếc ghế, đối diện cửa sổ là một chiếc tủ quần áo hai cánh lớn, và hai chiếc rương liễu xếp chồng lên nhau.

 

Bà cô Thẩm đi phía trước, lấy ra một bộ chăn nệm từ trong tủ.

 

"Đây là chăn nệm của mẹ hai đứa nhỏ, nếu cháu không chê..."

 

Khương Trừng cười tiến lên, hai tay ôm lấy bộ chăn nệm trong tay bà cô Thẩm.

 

"Đường kim mũi chỉ khéo thật, nhìn là biết làm cẩn thận, tay nghề cũng thuộc hàng nhất rồi."

 

Một câu của Khương Trừng khiến bà cô Thẩm lộ ra nụ cười hoài niệm, bàn tay đầy nếp nhăn đặt lên bộ chăn nệm.

 

"Đúng vậy, con dâu của bác trai dì(*) khéo tay lắm."

(*) Nếu dịch sát raw thì là “con dâu bác”, theo tui đọc phần giải thích ở dưới, cô con dâu này là mẹ 2 đứa trẻ trong nhà, bà cô Thẩm là cô của chúng, kết hợp raw => Bà cô Thẩm và cô con dâu này vai vế ngang nhau cô con dâu là chị dâu họ của bà cô Thẩm, vậy nên tui dịch thế cho dễ hiểu nha.

 

Bà cô Thẩm thu tay lại nói: "Cháu tự thu xếp đi, lát nữa ra ăn cơm cùng nhau."

 

"Vâng ạ, cháu đã muốn thử tay nghề của dì Thẩm từ lâu rồi, dì không biết mỗi lần dì nấu cơm, cháu đều lén lút ngửi mùi thơm đâu."

 

Khương Trừng tinh nghịch nói, khiến nụ cười của bà cô Thẩm càng thêm rạng rỡ.

 

Bà cô Thẩm đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

 

Khương Trừng đặt bộ chăn nệm lên giường trải ra, không hề tỏ vẻ ghét bỏ.

 

Con dâu bác Thẩm mà dì ấy nói là mẹ của hai đứa nhỏ trong nhà, ba tháng trước thao tác sai ở nhà máy, không may qua đời.

 

Bố Thẩm(*) mất sớm vì bệnh, con trai cả nhà họ Thẩm đi bộ đội xa nhà nhiều năm, hiện tại nhà họ Thẩm chỉ có hai đứa trẻ, bà cô Thẩm là cô của bọn trẻ đến giúp đỡ chăm sóc.

 

(*) Tức là chồng của mẹ 2 đứa nhỏ.

 

Khương Trừng chọn thuê ở đây, một là vì cô đã quen thuộc với khu nhà tập thể, hai là tính cách của bà cô Thẩm và hai đứa trẻ cô cũng đã âm thầm quan sát, rất tốt.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

 

Một người độc thân có chút tiền, lại còn xinh đẹp, ở thời đại này tự mình thuê nhà sẽ không yên ổn, cũng không an toàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-8.html.]

Cân nhắc kỹ lưỡng, nhà họ Thẩm là một lựa chọn không tồi.

 

Kiếp trước cô là trẻ mồ côi do động đất, được chú bộ đội giải phóng quân đào bới gần hai mươi tiếng mới cứu được.

 

Thông minh hơn người, cô nhảy lớp liên tục, trở thành một phiên dịch viên thông thạo năm thứ tiếng, đi theo lãnh đạo tham gia các hội nghị quốc tế.

 

Nếu không phải vụ tai nạn xe hơi lần này, cô đã không đến cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc nhưng lại đầy tiềm năng vô hạn này.

 

Nhưng may mắn là cô có không gian.

 

Chiếc xe jeep cỡ lớn trực tiếp hóa thành không gian theo cô đến đây, trong cốp xe có bộ đồ dùng chống động đất, chống cháy, cứu thương... Mà cô chuẩn bị sẵn từ lâu vì "sợ chết".

 

Thêm vào đó, cô đã hai tháng chưa về nhà, đồ mua sắm từ siêu thị về không ít.

 

Gạo tẻ mì trắng ngũ cốc, gia vị đường giấm dầu muối, trái cây đồ ăn vặt hoa quả khô, thịt tươi đồ chín xúc xích, đương nhiên còn có không ít đồ dùng vệ sinh cá nhân.

 

Điều quan trọng nhất là, đồ trong không gian có thể tái tạo vô hạn.

 

Nghĩa là sau khi cô lấy một món đồ ra khỏi không gian, không gian sẽ tự động bù đắp.

 

Lỗi hệ thống này mang lại cho Khương Trừng cảm giác an toàn tuyệt đối.

 

Thu hồi suy nghĩ, Khương Trừng cất sáu trăm tệ lấy được từ nhà họ Lâm vào.

 

Sáu trăm tệ tiền giấy lớn, dày cộp mấy xấp, trước đây được Khương Trừng để trong chiếc ba lô màu xanh "vì nhân dân phục vụ", bây giờ chuyển vào không gian, càng an toàn hơn.

 

Tiền vừa cất xong, cửa phòng ngủ bị gõ.

 

"Cốc cốc cốc."

 

"Chị Khương Trừng, cô bảo em gọi chị xuống ăn cơm."

 

Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nguyệt ở ngoài cửa phồng má, đang do dự có nên gọi lại lần nữa hay không.

 

Cạch một tiếng, cửa từ bên trong mở ra.

 

"Chào em, đồng chí Thẩm Nguyệt nhỏ tuổi."

 

Hết chương 8.

Loading...