Editor: Tôm
Hà Đan cười dịu dàng, nắm tay Lâm Kiều Kiều nói: "Kiều Kiều cũng xinh mà, không thích thì đừng nhắc đến nữa, cô ta không quan trọng."
"Vâng vâng vâng! Chị dâu nói đúng!"
Hai người kẻ tung người hứng chọc tức Khương Trừng.
Khương Trừng là ai?
Ở cô nhi viện cà khịa khắp nơi vô địch thủ, nếu không phải vì muốn lấy tiền thì cô đã cà khịa đến khi bọn họ nghi ngờ nhân sinh từ lâu rồi.
Giáo sư của cô mấy lần nghi ngờ cô học năm thứ tiếng là để ra nước ngoài cà khịa người ta.
Trong nước không đủ để cô phát huy!
Khương Trừng thẳng lưng, khoanh tay trước ngực, ánh mắt dò xét rơi trên mặt Lâm Kiều Kiều, nhìn đến nỗi Lâm Kiều Kiều nhíu mày.
"Lâm Kiều Kiều, cô chỉ có mỗi cái mặt thì tiết kiệm mà dùng! Trẻ ranh mà đã có cái kiểu cay nghiệt của mấy bà cô già, ai mà ngu ngốc lấy về chẳng phải tự rước cục nợ “vợ trẻ tướng già” sao!"
"Còn vị đồng chí thích nhặt đàn ông kia, phiền cô nhìn xuống đất đi, cô và tôi đứng trên cùng một mảnh đất, cao quý cho ai xem vậy? Hay là cô khinh thường giai cấp nông dân chúng tôi?"
Hà Đan nghẹn họng không dám trả lời, ai dám nói khinh thường giai cấp nông dân?
Khương Trừng vừa phát huy đã khiến những cặp mắt xem náo nhiệt xung quanh đều mở to.
Đây là Khương Trừng mười gậy cũng không phát ra một tiếng rắm kia sao?
Cái miệng này cứ cảm thấy không làm gì thì phí.
Nhưng cũng là nhà họ Lâm đáng đời.
Lâm Kiều Kiều muốn cãi lại thì bị Lâm Thành Viễn mặt mày tái mét quát một tiếng cắt ngang.
"Đủ rồi!"
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
"Khương Trừng, cô cầm tiền rồi thì đi đi."
Khương Trừng nhún vai, âm dương nói:
"Khu vực công cộng của khu nhà tập thể, khi nào thì thuộc quyền quản lý của nhà họ Lâm các người vậy?"
Lâm Thành Viễn trừng mắt nhìn Khương Trừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta vào nhà."
Sắc mặt người nhà họ Lâm đều không tốt, quay người vào ba gian nhà ngang phía tây thuộc về bọn họ.
Mẹ Lâm và bà nội Lâm cũng tức giận nhưng hai người vẫn còn ôm hy vọng.
Bọn họ đều nghĩ rằng, hôm nay Lâm Thành Viễn đột nhiên trở về nên kích thích hơi lớn.
Đợi mấy ngày nữa bọn họ dỗ Khương Trừng về là được.
Trong mắt bọn họ, Khương Trừng nói lời tuyệt tình như vậy là đang oán hận Lâm Thành Viễn.
Không có yêu làm sao có oán.
"Trừng Trừng à, dù sao cũng là người một nhà, đừng xa lạ vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-6.html.]
Bà lão nhà họ Lâm lau mắt nói thêm một câu.
Khương Trừng bĩu môi, đúng là già rồi mà đầu óc vẫn ngây thơ.
"Chôn cùng một mồ mới là người một nhà, bà đừng có tìm nhầm hướng đấy, cái thứ này lạc đường là không có cơ hội tìm lại đâu!"
Sắc mặt bà lão nhà họ Lâm lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Càng lớn tuổi càng kiêng kỵ những chuyện này.
"Tốt! Tốt lắm! Tôi cứ chờ xem, cô sống một mình thế nào!"
Khương Trừng vẫn đứng thẳng, chậm rãi nói: "Vậy thì khó nói lắm, tôi còn trẻ, bà thật sự chưa chắc đã nhìn thấy đâu."
"Khương Trừng, cô đừng quá đáng!" Lâm Thành Viễn khí thế hùng hổ trừng mắt nhìn Khương Trừng.
Khương Trừng khiến anh ta quá thất vọng!
Cũng may anh ta cưới Đan Đan, Khương Trừng như vậy không thể chấp nhận được.
Khương Trừng vẻ mặt khiêm tốn, tươi cười nói: "Đối với tiểu nhân, chuyện quá đáng đến đâu cũng là làm việc thiện, tôi cũng chỉ phát huy bình thường thôi."
"Sao? Muốn đánh người?"
Khương Trừng một tay vỗ trán, đầy vẻ khiêu khích.
"Nhào vô nhào vô! Thích đ.ấ.m đá chỗ nào cứ nhằm đây mà tới! Anh mà động vào một ngón tay của tôi, không có nghìn tám trăm lót tay thì đừng hòng tôi cho yên chuyện!"
"Không biết trong cái túi của vợ anh còn rặn ra được tí gì không."
Sắc mặt Lâm Thành Viễn và Hà Đan đồng thời khó coi hơn mấy phần.
Bố Lâm kéo Lâm Thành Viễn lại rồi trừng mắt nhìn Khương Trừng nói: "Chúng tôi đều đánh giá thấp cô rồi."
"Không! Là các người mắt chó thấp kém."
Người nhà họ Lâm tức đến mắt muốn lồi ra, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Khương Trừng b.ắ.n liên thanh, một chữ tục cũng không có.
Sao lại nghe sướng tai đến thế nhỉ?
Mấy người trẻ tuổi bên cạnh hận không thể lấy bút ra ghi lại, đi học cũng không nghiêm túc như vậy.
Nhà họ Lâm tức giận đóng cửa "rầm" một tiếng.
Khương Trừng nhún vai, chỉ thế thôi sao?
Chị đây mới chỉ khởi động thôi.
Mọi người trong khu nhà tập thể thấy nhân vật chính bị mắng đều rút lui, bọn họ giả vờ an ủi Khương Trừng vài câu rồi cũng tản đi.
Nhưng chủ đề nói chuyện đêm nay thật sự quá đủ rồi!
Trong đám đông, một người phụ nữ bụng bầu lớn, búi tóc kiểu Lưu Hồ Lan lén lút đưa mắt ra hiệu cho Khương Trừng.
Khương Trừng khẽ gật đầu rồi đi theo sau người phụ nữ bụng bầu lớn.
Hai người trước sau ra khỏi khu nhà tập thể.
Hết chương 6.