Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70, Tôi “Buff Bẩn” Anh Chàng Cựu Quân Nhân Cục Súc Thành Đại Gia! - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-27 11:41:46
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Tôm

 

"Tốt! Tốt lắm Khương Trừng, hóa ra trước giờ cô đều giả vờ đúng không?"

 

Mẹ Lâm mặt đầy giận dữ, thở hổn hển.

 

Khương Trừng trực tiếp áp sát mặt, nước bọt b.ắ.n tung tóe vào mặt mẹ Lâm.

 

"Giả vờ? Tốt thôi, bà bỏ ra ba năm xem, liên tục làm việc từ bốn giờ sáng đến mười giờ tối, bà giả vờ thử xem!"

 

"Lợi lộc bà đều chiếm hết, quay lại còn muốn chỉ trích tôi, đúng là ăn xong rồi hất đổ bát, không biết xấu hổ!"

 

"Lâm Thành Viễn cưới vợ, chuyện lớn như vậy nhà các người không biết sao?"

 

"Biết rồi còn dùng danh nghĩa con dâu trói buộc tôi làm việc cho nhà các người, đến địa chủ ác bá cũng không ghê tởm bằng nhà các người!"

 

Khương Trừng dừng lại một lát, dường như cố gắng bình tĩnh rồi nói tiếp: "Trả lại tiền bồi thường cho tôi, tôi lập tức rời khỏi nhà họ Lâm, nếu không tôi sẽ đi tố cáo các người theo chủ nghĩa tư bản, tác phong cướp bóc!"

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người nhà họ Lâm đều thay đổi, lông mày giật giật.

 

Bọn họ vốn đã bị một cuốn nhật ký giả mạo của Khương Trừng đánh cho trở tay không kịp.

 

Nhưng trả tiền, còn khó chịu hơn cả cắt thịt của bọn họ.

 

Khương Trừng thấy người nhà họ Lâm không nói gì, bèn nhìn thẳng Hà Đan.

 

"Vị em gái này, nhà họ Lâm đây là không nỡ để tôi đi, không ngờ xã hội mới rồi, tôi còn có thể thấy cảnh nạp thiếp."

 

Hai chữ "nạp thiếp", Khương Trừng cố tình nhấn mạnh.

 

Sắc mặt Hà Đan đột nhiên thay đổi, dùng sức đẩy Lâm Thành Viễn một cái.

 

Lông mày Lâm Thành Viễn giật liên hồi.

 

"Khương Trừng cô đừng ăn nói lung tung! Tôi và Hà Đan là đồng chí cách mạng có chung mục tiêu."

 

Khương Trừng cười lạnh một tiếng, xòe lòng bàn tay.

 

"Vậy thì đừng có đạo đức giả, hành vi tiểu nhân, mau trả tiền!"

 

Lâm Thành Viễn biết rõ tầm quan trọng của chuyện này, công việc chuyển ngành của anh ta còn chưa đâu vào đâu.

 

Nhưng Khương Trừng? Được, được lắm, nhất định phải làm cho mọi chuyện khó coi như vậy.

 

Đã thích anh ta như vậy, sao không thể nghĩ cho anh ta một chút.

 

Lâm Thành Viễn nhìn sâu vào mắt Khương Trừng, ánh mắt đó khiến Khương Trừng rùng mình.

 

Bệnh không nhẹ, tự tin thái quá cũng không kìm nổi.

 

Lâm Thành Viễn thu lại ánh mắt rồi nhìn bố mẹ Lâm.

 

"Mẹ, bố, trả tiền cho cô ta đi!"

 

Mẹ Lâm và bố Lâm cũng biết sự việc đã đến nước này, tiền nhất định phải móc ra rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-5.html.]

 

Nhưng...

 

"Thành Viễn, con lại đây."

 

Lâm Thành Viễn không hiểu gì đi tới, cả nhà ba người xì xào một hồi.

 

"Các người!"

 

Lâm Thành Viễn cũng sĩ diện, giận đến mặt đỏ bừng, anh ta bước nặng nề trở lại rồi kéo Hà Đan đi lại xì xào một trận.

 

Hà Đan luôn tỏ vẻ cao ngạo cuối cùng cũng có biểu cảm, còn hung dữ trừng mắt nhìn Khương Trừng.

 

Khương Trừng: Hai người này, đúng là trời sinh một cặp! Khóa chặt! Khóa chết!

 

Hà Đan bị Lâm Thành Viễn vừa kéo vừa dỗ, sự việc đến nước này, cô ta còn có thể làm gì?

 

Cũng may Lâm Thành Viễn còn có một công việc tốt, cuối cùng cô ta cũng gật đầu.

 

Khi hai người trở lại, Lâm Thành Viễn lấy ra một túi giấy da bò từ hành lý của Hà Đan.

 

"Sáu trăm, cô đếm cho rõ."

 

"Khương Trừng cô nghĩ cho kỹ, cô cầm tiền rồi thì không còn chút quan hệ nào với nhà họ Lâm chúng tôi nữa?"

 

Khương Trừng không thèm nhìn Lâm Thành Viễn, cũng không diễn kịch nữa, hừ lạnh một tiếng nói: "Nói nhảm!"

 

Lâm Thành Viễn nắm chặt tay, hừ lạnh một tiếng.

 

Tốt lắm Khương Trừng, sau này dù có cầu xin anh ta, anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn!

 

Khương Trừng không nhận tiền mà đi về phía ông Tôn quản lý khu nhà tập thể.

 

"Ông Tôn, có thể phiền ông làm chứng, giúp cháu đếm tiền rồi viết cho cháu một tờ giấy biên nhận được không ạ?"

 

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Ông Tôn là người thông minh, trong lòng không ưa cách hành xử của nhà họ Lâm, ông lại là người quản lý trong khu nên đương nhiên đồng ý.

 

Theo yêu cầu của Khương Trừng, nguyên nhân sự việc được viết rõ ràng, tiền bạc được đếm rõ ràng trước mặt, hai bên ký tên và điểm chỉ.

 

Khương Trừng cất kỹ.

 

Nguyên chủ và Lâm Thành Viễn không có hôn lễ, không đăng ký kết hôn, hộ khẩu căn bản không thể chuyển đến thành phố.

 

Cô ấy luôn lấy danh nghĩa thăm người thân để ở nhà họ Lâm, hộ khẩu và quan hệ lương thực đều ở quê.

 

Lúc nhà họ Lâm đi xem mắt, nhà cũ của nhà họ Khương đang ép nguyên chủ giao nộp tiền bồi thường.

 

Đây cũng là một nguyên nhân khiến nguyên chủ một lòng một dạ tin tưởng nhà họ Lâm.

 

"Xem ra có người sắp phải ngủ ngoài đường rồi!"

 

Vẻ mặt Lâm Kiều Kiều lộ rõ sự cay nghiệt không hợp với tuổi, cô ta ôm cánh tay Hà Đan vẻ hả hê.

 

"Chị Hà Đan, chị xinh thật đấy, xinh hơn Khương Trừng nhiều, anh trai em thật có phúc, không giống Khương Trừng, cả ngày âm trầm khó chịu c.h.ế.t đi được!"

 

Hết chương 5.

Loading...