Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70, Tôi “Buff Bẩn” Anh Chàng Cựu Quân Nhân Cục Súc Thành Đại Gia! - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-27 11:41:18
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Tôm

 

Mấy người nhà họ Lâm mỗi người một câu, nói Khương Trừng thành kẻ nói dối vu khống.

 

Những người hàng xóm xung quanh cũng có chút d.a.o động, họ cũng không biết người ta đóng cửa ăn cái gì.

 

Dù sao thì đồ ăn nhà họ Lâm quả thật luôn khá tốt.

 

Nhà họ Lâm tính đúng như vậy, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, lời một mình Khương Trừng nói, có bao nhiêu độ tin cậy.

 

"Hay lắm! Khương Trừng, cô lại dám nói dối!"

 

Lâm Thành Viễn giận dữ chỉ vào Khương Trừng, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

 

Trong thất vọng còn ẩn chứa một tia đắc ý kín đáo, cô ta vì muốn gả cho anh ta mà thật sự làm ra mọi chuyện.

 

Khương Trừng ghê tởm lùi lại hai bước, sợ chỉ số thông minh của cô bị nhiễm sự não tàn của Lâm Thành Viễn.

 

Khương Trừng cười lạnh một tiếng, cái cô chờ đợi chính là bây giờ!

 

Cô chạy vào nhà, chớp mắt đã ôm ra một chồng báo.

 

Mẹ Lâm: Đống báo này từ đâu ra?

 

"Cô ta làm gì vậy?"

 

"Đọc báo à?"

 

"Không phải điên rồi chứ?"

 

Khương Trừng không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, cô rút ra một tờ báo, lớn tiếng đọc.

 

"Ngày mười bảy tháng Hai, thứ Năm, trời nắng."

 

"Bốn giờ sáng tôi dậy, mẹ bảo muốn ăn quẩy ở quán cơm quốc doanh phía nam thành phố, Kiều Kiều muốn uống sữa đậu nành ở phía bắc thành phố, tôi phải đi mua sớm."

 

"Hôm nay còn lại ba sợi rau cải, cũng ngon."

 

"Bọn họ đi làm rồi, bà bảo tôi giặt chăn, tay tôi nứt nẻ nên giặt hơi chậm."

 

"Bố bảo lau nhà phải quỳ xuống lau mới sạch hơn."

 

"Cả ngày chưa ăn gì, nhà bảo lương thực không nhiều, tôi nên nhường họ ăn trước."

 

"Đổ nước rửa chân cho mọi người xong, bà bảo tôi đ.ấ.m lưng xoa vai rửa chân cho bà, quần lót của Kiều Kiều vẫn chưa giặt..."

 

"Khương Trừng!"

 

Sắc mặt Lâm Kiều Kiều vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô ta giật lấy tờ báo trong tay Khương Trừng rồi xé tan nát.

 

Khương Trừng không nhanh không chậm rút ra một tờ khác tiếp tục đọc.

 

"Ngày mười tám tháng Ba, thứ Bảy, trời âm u."

 

"Làm xong bữa sáng, tôi đợi mọi người ăn xong, hôm nay còn lại xương gà, rất ngon, có vị thịt."

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

 

"Kiều Kiều lại lấy tiền của tôi đi dán hộp diêm rồi."

 

"Bà bảo chân đau, bảo tôi đỡ bà đi vệ sinh lau hậu môn."

 

"Đừng đọc nữa!"

 

Bà lão nhà họ Lâm chống gậy xuống đất, bố Lâm xông lên giật lấy báo.

 

Khương Trừng thấy vậy thì trực tiếp tung một chiêu thiên nữ tán hoa(*).

(*) "Thiên nữ tán hoa" là một thành ngữ Hán Việt, chỉ hành động tung rải nhiều vật một cách đẹp mắt và bất ngờ, thường là hoa. Trong ngữ cảnh này, nó được dùng để miêu tả hành động Khương Trừng tung những tờ báo lên không trung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-4.html.]

 

Những tờ báo bay lả tả trên không trung bị hàng xóm láng giềng bắt được vội vàng xem.

 

Ôi trời! Chữ như gà bới thế này!

 

"Mọi người xem đi!"

 

"Đây chính là cuộc sống của tôi!"

 

Lần đầu tiên Khương Trừng thẳng lưng, đứng đối diện với người nhà họ Lâm.

 

Trong mắt cô đầy vẻ cay đắng.

 

"Đây là nhật ký tôi viết, không có tiền mua giấy, chỉ có thể dùng than củi viết trên giấy báo bỏ đi."

 

"Tôi không biết chữ, chỉ nhìn từ điển từng chữ một mà học nên viết rất xấu."

 

"Vốn định học chữ để có thể viết thư nhưng cuối cùng vẫn không dùng đến."

 

Khương Trừng cúi đầu.

 

Thật quá khó khăn!

 

Cuối cùng cũng tìm được một lý do đường hoàng để biết chữ.

 

Lâm Thành Viễn đứng bên cạnh đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng một thoáng.

 

Cô học chữ là để viết thư cho anh ta sao?

 

Cô lại thích anh ta đến vậy sao?

 

Lâm Thành Viễn nhìn Khương Trừng, nhưng Khương Trừng đang nhập vai diễn sâu, nào có thời gian để ý đến anh ta.

 

"Ba năm, tôi dám nói Khương Trừng tôi không nợ nhà họ Lâm các người một xu một hào."

 

Bóng lưng gầy yếu của Khương Trừng, trong sự yếu đuối lại ẩn chứa sự kiên cường.

 

Bà nội nó, cô vì viết những dòng nhật ký này mà cả tháng nay cổ tay muốn gãy rồi!

 

Biết trước cốt truyện, sao cô có thể không chuẩn bị.

 

"Trời ơi! Đây chẳng phải là kiểu làm việc của nhà địa chủ cũ sao!"

 

"Thật sự coi Khương Trừng như người hầu trong nhà họ rồi."

 

"Không ngờ trông có vẻ đạo mạo mà lại làm những chuyện này sau lưng người khác."

 

Sắc mặt người nhà họ Lâm người nào người nấy đều khó coi, một chút thương xót vừa nảy sinh trong lòng Lâm Thành Viễn đối với Khương Trừng chớp mắt đã biến thành giận dữ.

 

"Khương Trừng, đủ rồi!"

 

Khương Trừng nhìn Lâm Thành Viễn.

 

"Lâm Thành Viễn, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, không có thân phận thì anh không xứng sủa bậy!"

 

"Còn cả nhà họ Lâm các người nữa, miệng thì nói không nỡ xa tôi, vì tốt cho tôi, nhưng các người không những tham ô tiền bồi thường của tôi, mà còn vu khống tôi!"

 

"Các người giả tạo như vậy, chẳng qua là sợ mất đi một con ở không công. Cái mưu mô tính toán của cả thế gian này chắc dồn hết vào nhà họ Lâm các người rồi."

 

"Khương Trừng tôi dù có phải ăn xin c.h.ế.t đói ngoài đường cũng sẽ không ở lại nhà họ Lâm!"

 

Lần đầu tiên Khương Trừng lớn tiếng quát, đưa tay về phía mẹ Lâm.

 

"Trả tiền!"

 

Hết chương 4.

Loading...