Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70, Tôi “Buff Bẩn” Anh Chàng Cựu Quân Nhân Cục Súc Thành Đại Gia! - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-27 11:40:44
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Tôm

 

"Khương Trừng, tôi thấy cô đúng là đồ vong ơn bội nghĩa! Nếu không phải nhà họ Lâm chúng tôi cưu mang cô thì cô đã c.h.ế.t ở ngoài đường từ lâu rồi!"

 

Lâm Kiều Kiều đột nhiên đứng ra, vẻ mặt kiêu căng hống hách hét lên: "Ba năm cô ăn của chúng tôi, ở của chúng tôi, chẳng lẽ không tốn tiền sao?"

 

"Nhà họ Lâm chúng tôi không hề có lỗi với cô, anh trai tôi càng chưa từng thích cô, mẹ tôi và bà nội tôi lại tốt bụng muốn giúp cô một tay, cô còn không biết tốt xấu!"

 

Mẹ Lâm kéo Lâm Kiều Kiều lại.

 

"Kiều Kiều, đừng nói nữa, đều là người một nhà, đừng làm mất hòa khí."

 

Lâm Kiều Kiều hất tay mẹ Lâm ra nói: "Mẹ, mẹ quá tốt bụng rồi, dựa vào cái gì mà không nói? Nhà họ Lâm chúng ta có làm sai gì đâu!"

 

"Đúng đó, ăn không uống không nhà họ Lâm ba năm trời rồi."

 

"Con ngốc à, sáu trăm tệ ăn cái gì mà không hết!"

 

"Tiền cũng chưa chắc mua được lương thực đâu."

 

"Đúng đó, lương thực quý giá lắm!"

 

Trong mắt Lâm Kiều Kiều lóe lên vẻ đắc ý, cái dáng vẻ ngốc nghếch của Khương Trừng kia một ngón tay cô ta cũng đủ đè bẹp.

 

Khương Trừng bị Lâm Kiều Kiều mắng xối xả vào mặt, vai run rẩy, không thể chấp nhận nhưng vẫn cố gắng chống đỡ hỏi:

 

"Nhà họ Lâm cưu mang tôi?"

 

"Lâm Kiều Kiều, nhà họ Lâm các người dùng danh nghĩa vợ của Lâm Thành Viễn cưới tôi về, sao đến miệng cô lại thành cưu mang rồi?"

 

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

"Năm đó bà nội Lâm bị bệnh, thím Lâm đau lưng không cử động được, tôi vừa vào cửa đã bưng bô đổ bô, các người còn lấy đi tiền bồi thường cái c.h.ế.t của bố mẹ tôi."

 

"Ba năm trời, tôi ăn cơm thừa, uống nước rửa nồi, ba ngày không được ăn một cái bánh ngô, bây giờ cô nói với tôi cái cơm thừa nước rửa nồi này lại tốn của tôi sáu trăm tệ?"

 

Tấm vải che đậy xấu xí mà nhà họ Lâm luôn giấu giếm bị Khương Trừng trực tiếp xé toạc ra.

 

Những người hàng xóm trong sân xì xào bàn tán, ánh mắt chế giễu nhìn nhà họ Lâm.

 

Cũng nhờ Khương Trừng nhắc nhở, mọi người mới nhớ lại năm đó là nhà họ Lâm sốt ruột cưới Khương Trừng về.

 

Bây giờ nghĩ lại, nhà họ Lâm này đúng là tính toán giỏi thật.

 

Tính kế cô nhi Khương Trừng, nắm trong tay tiền bồi thường, dùng danh nghĩa vợ chưa cưới bắt người ta gả vào làm việc ba năm, đến cuối cùng còn muốn cắn ngược lại người ta một cái.

 

"Thôi! Đừng nói nữa."

 

Người lớn nhất nhà họ Lâm, bố của Lâm Thành Viễn là Lâm Đông Thăng khoanh tay đứng ra.

 

Khương Trừng: Cực phẩm trà xanh cặn bã!

 

"Khương Trừng, chuyện quá khứ không nhắc lại nữa, nhà họ Lâm cũng coi như bảo vệ cô ba năm rồi, nếu không thì một cô nhi như cô sống thế nào?"

 

Uy hiếp!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-3.html.]

Uy h.i.ế.p trắng trợn!

 

Nhưng Khương Trừng cô đây lại không ăn chiêu này.

 

"Ông Lâm, ông không muốn nhắc đến là vì nhà họ Lâm chiếm lợi rồi, nhưng tôi thì không, tôi nghèo! Sáu trăm tệ tôi muốn nhắc, tôi phải nhắc!"

 

"Đó là tiền bố mẹ tôi dùng mạng đổi lấy, từ xưa đến nay cũng không có đạo lý nhà chồng chiếm của hồi môn của con dâu, huống hồ các người cũng không phải là nhà chồng tôi."

 

"Hay là nói, các người muốn làm nhà chồng tôi? Lâm Thành Viễn muốn cưới hai vợ?"

 

Trong lòng Lâm Thành Viễn hẫng một nhịp, lời này không thể nói bừa.

 

Tuy nhiên, khi anh ta kín đáo liếc nhìn Khương Trừng, vừa vặn Khương Trừng cũng đang nhìn anh ta.

 

Lâm Thành Viễn hiểu lầm rồi.

 

Cô làm ầm ĩ quả nhiên là vì không muốn rời xa anh ta.

 

Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cái bộ dạng xấu xí của Khương Trừng kia còn dám mơ tưởng làm vợ anh ta!

 

Nằm mơ!

 

Khương Trừng quả thật đang nhìn Lâm Thành Viễn, cô đang xem cái người đàn ông này có thể vô liêm sỉ đến mức nào.

 

Hiện tại xem ra, vô cùng vô cùng.

 

Khương Trừng dời mắt sang nhìn Hà Đan vẫn luôn im lặng.

 

Dáng vẻ quả thật không xấu, thanh tú dễ nhìn, chỉ là trong mắt đầy vẻ ghét bỏ và thiếu kiên nhẫn, còn có sự cao ngạo của kẻ nắm chắc phần thắng.

 

Một con giáp thứ mười ba còn kiêu ngạo lên mặt!

 

"Ăn nói bậy bạ!"

 

"Câm miệng!"

 

Lâm Thành Viễn và bố Lâm đồng thời lên tiếng, Lâm Thành Viễn không muốn dây dưa, có chút mất kiên nhẫn nhìn bố Lâm.

 

"Bố, trả tiền cho cô ta!"

 

Bàn tay sau lưng bố Lâm nắm chặt, đương nhiên ông ta không muốn trả, hơn nữa tiền đã tiêu hết rồi, lấy gì mà trả?

 

Trong đầu ông ta nhanh chóng suy nghĩ, vẻ mặt đau khổ nói:

 

"Khương Trừng, sao con có thể làm như vậy? Bố tự thấy đối xử với con không tệ, con nói cái gì nước rửa nồi bánh ngô, đó chẳng phải là nói dối trắng trợn sao."

 

Bố Lâm vừa mở lời, mẹ Lâm trong lòng xoay chuyển, lập tức phụ họa.

 

"Đúng đó Trừng Trừng, con đây chẳng phải là đang khoét tim chúng ta sao? Nhà mình lần nào ăn cơm cũng để con ăn trước."

 

"Đúng đó! Mẹ tôi đối xử với cô còn tốt hơn cả con gái ruột là tôi, ngày nào cô cũng được ăn một quả trứng, tôi đến vỏ trứng cũng chẳng được ăn, sao cô có thể nói dối như vậy?"

 

"Ôi! Cái bà già này từ trước đến nay không nói dối, Trừng Trừng, cháu không thể làm chuyện trái lương tâm như vậy!"

 

Hết chương 3.

Loading...