Thập Niên 70, Tôi “Buff Bẩn” Anh Chàng Cựu Quân Nhân Cục Súc Thành Đại Gia! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-27 11:39:28
Lượt xem: 34
Editor: Tôm
Trong khu nhà tập thể ồn ào ở ngõ Tứ Ngũ, hôm nay đặc biệt náo nhiệt, ồn ào hơn hẳn ngày thường.
Đúng giờ cơm tối, mấy người bưng bát cơm to tướng ngồi xổm trên bậc thềm xem náo nhiệt.
"Khương Trừng, chúng ta vào nhà nói chuyện."
Khương Trừng cúi đầu lắc đầu, bướng bỉnh nói: "Không! Ở đây đông người."
Khóe miệng Lâm Thành Viễn khẽ giật, anh ta không biết đông người sao? Anh ta chỉ muốn tránh người khác thôi.
Người trước mắt là đầu óc gỗ đá hay là cố tình dùng đám đông để không cho anh ta mở lời?
Không ngờ Khương Trừng lại có tâm cơ như vậy!
Nhưng sự đã đến nước này, Lâm Thành Viễn không cảm thấy mình làm sai điều gì, cứ nói thôi.
"Khương Trừng, tôi và Hà Đan đã được tổ chức phê duyệt, đã đăng ký kết hôn, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp."
"Cô và tôi gặp nhau một lần rồi tôi về đơn vị, chúng ta ngay cả hôn lễ cũng chưa có, cô tuy rằng sống ở nhà họ Lâm ba năm nhưng không phải là vợ tôi."
Hai chân Khương Trừng khép chặt, lưng hơi khom xuống, qua mái tóc mái dày nhìn Lâm Thành Viễn trước mắt.
Cao khoảng một mét tám, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, da trắng môi hồng.
Thì ra đây chính là nam chính trong sách!
Quả nhiên mang một gương mặt thư sinh trắng trẻo nhân đôi vẻ tra nam.
"Khương Trừng, cô có hiểu không?"
Trong mắt Lâm Thành Viễn lộ vẻ bực bội thiếu kiên nhẫn, người phụ nữ trước mắt như khúc gỗ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, quê mùa đến phát sợ, sao xứng làm vợ anh ta!
"Anh không định cưới tôi, vậy ba năm trước sao lại bảo tôi chờ anh? Ba năm trước sao lại không ngăn cản tôi vào sống ở nhà họ Lâm?"
Khương Trừng cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo đã bạc màu trước ngực, giọng nói nghẹn lại.
Haiz! Uống nước nóng quá, cổ họng khó chịu ghê.
Lâm Thành Viễn bị hỏi nghẹn họng.
Anh ta không ngờ Khương Trừng vốn ít nói lại phản bác, theo anh ta nghĩ, Khương Trừng sau khi anh ta nói xong nên lập tức đồng ý mới đúng.
Xem ra chuyện anh ta kết hôn đả kích cô ta rất lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-1.html.]
Dù sao cũng là người phụ nữ thích anh ta, Lâm Thành Viễn tự nhận mình mềm lòng nên giải thích thêm một câu:
"Khương Trừng, tôi chỉ là thương hại cô thôi, không có ý gì khác, dù xét về phương diện nào, quan hệ vợ chồng của chúng ta cũng không tồn tại, tôi hy vọng cô đừng dây dưa nữa."
Khương Trừng cúi đầu bĩu môi.
Dây dưa cái rắm!
Cô chỉ mong tránh xa cái nhà này càng nhanh càng tốt!
Một tháng trước, Khương Trừng đã hoàn thành công việc phiên dịch cabin tại hội nghị thượng đỉnh quốc tế rồi lái xe đi siêu thị mua sắm thả ga, chuẩn bị ở nhà nửa tháng để phục hồi tế bào não đã cháy sạch.
Kết quả bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đ.â.m phải, cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà cô đang nghe trên đường lái xe.
Một cuốn tiểu thuyết ghê tởm mà cô ước gì mình chưa từng mở ra.
Nam chính Lâm Thành Viễn, nữ chính Hà Đan.
Cả cuốn sách kể về chuyện tình yêu, kết hôn, khởi nghiệp của hai người, tự xưng là truyện ngọt.
Vai diễn của Khương Trừng lại là cô vợ quê mùa lạc hậu mà nhà họ Lâm cưới về cho Lâm Thành Viễn.
Sau khi gặp nhau một lần, Lâm Thành Viễn khẩn cấp về đơn vị còn Khương Trừng vào ở nhà họ Lâm với thân phận vợ Lâm Thành Viễn, ở suốt ba năm.
Ba năm đó, cô chăm sóc cả nhà già trẻ nhà họ Lâm, phụ nữ làm việc đàn ông, chịu thương chịu khó.
Lâm Thành Viễn ba năm chưa từng về, khi về thì dẫn theo Hà Đan đã đăng ký kết hôn, đã thế còn ra vẻ tự do hôn nhân.
Cái cốt truyện ghê tởm bắt đầu từ đây, cả nhà họ Lâm "tẩy não" Khương Trừng khiến Khương Trừng cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Lâm, tiếp tục làm ô sin cho họ.
Bố mẹ Lâm Thành Viễn ghê tởm nhận Khương Trừng làm con gái nuôi, đến khi Lâm Thành Viễn khởi nghiệp gặp trắc trở thì lại gả Khương Trừng cho một ông già sáu mươi tuổi!
Đương nhiên trong sách cốt truyện được tô vẽ đẹp đẽ, hỏi thì là Khương Trừng tự nguyện.
Lúc nghe truyện, cô chửi "phỉ" cả trăm lần cũng không đủ để diễn tả sự ghê tởm của mình.
Một tháng trước, nguyên chủ làm việc lao lực quá độ, lại thêm dầm mưa nên dính một trận sốt cao rồi lặng lẽ qua đời.
Nếu không phải lúc cô gặp tai nạn xe hơi, chiếc xe biến thành không gian của cô, trong xe có thuốc hạ sốt thì có lẽ cô vừa xuyên qua đã c.h.ế.t vì sốt rồi.
Khương Trừng vẫn cúi đầu đứng giữa sân, nhu nhược đến đáng thương, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, cả người vừa u ám vừa già nua.
Bộ quần áo bạc màu đầy những miếng vá trên người khiến Lâm Thành Viễn nhìn mà ghét bỏ vô cùng.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Một người phụ nữ mà lại lôi thôi đến thế, thật sự là đến một ngón tay của Hà Đan cũng không bằng.
Hết chương 1.