[Thập Niên 70] Thay Đổi Cuộc Đời Sai Lầm - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-22 11:40:36
Lượt xem: 771
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lần nữa, n.g.ự.c tôi nghẹn lại.
Giây phút ấy, tôi bỗng chỉ muốn bất chấp tất cả — chỉ cần một câu trả lời rõ ràng.
Tôi nhanh chân bước tới trước mặt anh, định lên tiếng hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy anh ta đưa ra một củ khoai lang nướng.
“Anh mang cho em đấy, làm cả ngày mệt rồi đúng không?”
Lời định nói nghẹn hẳn nơi cổ họng.
Tôi chỉ đành nhận lấy củ khoai, khẽ nói cảm ơn:
“Cảm ơn anh. Mà sao anh lại tới đây?”
Lục Phàm mỉm cười, nét cười làm sáng bừng khuôn mặt có sẵn vẻ cương nghị của anh:
“Anh mua vé xem phim tối nay, muốn rủ em đi cùng.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng ý.
Rạp chiếu phim tối om, màn hình vẫn chưa bật sáng.
Vừa ngồi xuống ghế, Lục Phàm đã đứng lên:
“Anh đi mua bắp rang cho em.”
Tôi còn chưa kịp giữ lại thì anh ta đã đi mất hút trong dòng người.
Không còn cách nào, tôi chỉ đành ngồi yên đợi — nhưng đợi mãi gần nửa tiếng, bộ phim cũng đã bắt đầu rồi mà vẫn chưa thấy anh ta quay lại.
Trong rạp tối đen như mực.
Lúc này, có một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi cứ tưởng là Lục Phàm, liền thấp giọng hỏi:
“Sao giờ anh mới về vậy?”
Người đó không đáp, chỉ khẽ nghiêng người, khuôn mặt lập tức áp sát môi tôi.
Một luồng mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi — khiến tôi suýt thì nôn ra tại chỗ.
Chương 4
Trên màn ảnh, bộ phim vẫn đang chiếu cảnh bọn cướp giương súng, mai phục trong bụi rậm chờ mai phục.
Cả rạp nín thở, tim như nhảy lên tận cổ họng, ai nấy đều căng thẳng chờ đợi tiếng "đoàng" vang lên.
Thế nhưng, tiếng s.ú.n.g không đến.
Thay vào đó là một tiếng la thất thanh, vang dội khắp rạp:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Á—!”
Tiếng hét quá lớn khiến người chiếu phim cũng nhận ra có chuyện bất thường, vội vàng bật đèn sáng.
Đèn vừa bật lên, mọi người thấy một cô gái mặt mũi xinh xắn, đang túm chặt lấy tóc của một gã đàn ông gầy đen:
“Anh dám giở trò với tôi à? Đi, tôi sẽ đưa anh đến đồn công an!”
Trên mặt tôi đầy vẻ hung dữ, nhưng trong lòng lại run rẩy không ngừng.
May thay, nhờ kiếp trước từng đề phòng tên ngốc kia, nên phản xạ của tôi đã được rèn luyện thành bản năng.
Cú đá vào hạ bộ, móc mắt, giật tóc… ba chiêu liên hoàn, tôi gần như thực hiện theo phản xạ.
Tiếc rằng kiếp trước, cuối cùng tôi vẫn bị mẹ chồng của tên ngốc chuốc thuốc…
Nếu hôm nay bị tên đàn ông kia giở trò thành công, thì danh tiếng của tôi chắc chắn sẽ bị hủy hoại!
Nghĩ tới đây, tôi càng thêm tức giận, giữa ánh mắt chăm chú của đám đông, tôi túm lấy tóc gã đàn ông kéo thẳng ra ngoài rạp chiếu phim.
Nhưng vừa bước ra cửa, tôi bỗng khựng lại tại chỗ.
Chỉ thấy không xa, Lục Phàm đang đứng nói chuyện với Mạnh Bảo Nhi, còn hộp bắp rang mà anh ta nói là mua cho tôi — lúc này lại đang nằm ngay ngắn trong tay Mạnh Bảo Nhi.
Tôi tức thì siết tay mạnh hơn, khiến tên đàn ông kia lại hét lên một tiếng đau đớn.
“Đừng kéo nữa! Tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi mà! Là cô ta bảo tôi làm đấy!”
Nói xong, hắn chỉ tay thẳng về phía Mạnh Bảo Nhi.
Nghe tiếng ồn, Lục Phàm và Mạnh Bảo Nhi đều quay đầu nhìn sang.
Ngay khi lời đó thốt ra, sắc mặt của Mạnh Bảo Nhi lập tức biến đổi, trắng bệch rồi lại xanh mét.
Lục Phàm thì nhíu chặt đôi mày.
Tôi không buồn hỏi tại sao hai người họ lại đứng cùng nhau, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào Mạnh Bảo Nhi, đôi mắt sáng quắc như có thể đốt người:
“Chị, tại sao chị lại sai người giở trò với tôi? Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, thì giờ này đã bị chị hại đến thân bại danh liệt rồi!”
Đám đông đi theo xem náo nhiệt lập tức ồ lên:
“Trời ơi, ruột thịt mà ra tay ác độc thế sao!”
“Đúng là hai chị em nhà họ Mạnh rồi, còn kia chẳng phải là người yêu của cô ấy — đồng chí Lục Phàm đó sao? Sao lại đứng với cô chị thế kia?”
“Ghê thật! Chị ruột hại em gái, lại còn đi cặp với bạn trai của em, là muốn cướp em rể hả?”
Lời ra tiếng vào, càng lúc càng nhiều.
Mặt Mạnh Bảo Nhi trắng bệch, vội vàng xua tay phủ nhận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-thay-doi-cuoc-doi-sai-lam/chuong-3.html.]
“Không phải tôi… không phải tôi làm!”
Đúng lúc ấy, Lục Phàm bước lên một bước, ánh mắt nhìn tôi đầy không hài lòng:
“Phối Lan, nói chuyện phải có chứng cứ. Em không thể chỉ dựa vào một câu nói là kết tội và vu oan cho người khác.”
“Anh với chị em đứng đây chỉ là vì cô ta làm rơi vé nên nhờ anh tìm giúp. Anh là công an, đương nhiên phải giúp đỡ nhân dân rồi.”
Chỉ ba câu, Lục Phàm đã khéo léo dẹp yên cục diện.
Cuối cùng, anh ta quyết định dẫn gã đàn ông kia về đồn điều tra trước.
Trên đường đi, lúc không ai chú ý, Mạnh Bảo Nhi lén giơ tay ra hiệu với tên đàn ông một con số — ba.
Hai người ban đầu đã thỏa thuận với giá mười đồng để dàn cảnh, vậy mà giờ Mạnh Bảo Nhi lại nhắc đến con số ba mươi, gã đàn ông tất nhiên hiểu ý — lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Quả nhiên, sau khi bị đưa tới đồn công an, hắn ta lập tức thay đổi lời khai, khăng khăng nói tất cả là do mình tự ý hành động, không có ai sai khiến.
Lục Phàm lạnh mặt quay sang tôi:
“Hắn ta đã nhận tội rồi, em nên dừng lại được chưa?”
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tôi.
Tôi muốn hỏi, “dừng lại” là ý gì? Ý anh ta là tôi đang gây chuyện vô cớ sao?
Nhưng Lục Phàm chẳng để tôi có cơ hội mở miệng, đã vội vã lên tiếng:
“Chuyện hôm nay em xử lý sai lắm, trước mặt bao nhiêu người như thế, sao em có thể tin lời người khác rồi buộc tội tùy tiện như vậy?”
“Nếu vì chuyện này mà danh tiếng chị em bị tổn hại thì sau này biết sống sao?”
Bên cạnh, Mạnh Bảo Nhi nghe xong liền mỉm cười qua hàng nước mắt:
“Tốt quá rồi, cuối cùng em cũng được minh oan. Em gái, sau này em đừng tùy tiện vu oan cho người khác nữa nhé.”
Tôi nắm chặt bàn tay, ánh mắt gắt gao nhìn Lục Phàm.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng hỏi tôi có sao không.
Từng lời nói, từng ánh nhìn, tất cả đều là vì Mạnh Bảo Nhi.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng đứng về phía tôi.
Ngược lại, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu tôi, như thể tôi chính là người làm loạn cả lên.
Ngay lúc này, lòng tin của tôi với người đàn ông ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
Chuyện xảy ra quá ầm ĩ, tin đồn lan nhanh khiến người nhà họ Mạnh cũng nghe phong thanh, lập tức đến đồn công an đón người.
Cha mẹ tôi đưa hai chị em về nhà, mặt mày lạnh tanh, vừa vào đến cửa thì cơn giận đã không thể kìm nén.
Tiếng trách mắng ào ào như bão tố trút xuống đầu tôi.
“Sao con có thể hủy hoại danh tiếng của chị mình như thế hả?”
“Con không biết giữ mình, bị lưu manh sàm sỡ thì thôi đi, còn dám đổ cái nồi bẩn đó lên đầu chị con?”
Tôi chỉ im lặng lắng nghe.
Nhưng lồng n.g.ự.c như bị bóp nghẹt, cơn giận nổi lên bừng bừng.
Một thứ cảm giác khó diễn tả thành lời — vừa ngột ngạt vừa chua xót — dâng lên, lan khắp người tôi.
Cuối cùng, giữa tiếng chì chiết không ngừng của người nhà, tôi đột ngột đứng bật dậy.
Không nói một lời, tôi quay người trở về phòng, để mặc cha mẹ sửng sốt đứng phía sau.
Đêm khuya, tôi thao thức mãi không ngủ được.
Đành phải ngồi dậy ra bếp rót nước.
Vừa mở cửa phòng, tôi liền thấy phòng khách tối om, không bật đèn mà lại thấp thoáng ánh sáng từ cây nến.
Tôi còn đang thấy lạ, thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của mẹ mình vang lên:
“Bảo Nhi, mẹ biết… chuyện ở rạp chiếu phim là do con làm.”
Chương 5
Tôi lập tức đứng khựng lại.
Tôi gần như không thể tin vào tai mình vừa nghe thấy gì.
Ngay sau đó, giọng Mạnh Bảo Nhi lắp bắp truyền ra:
“Mẹ… con chỉ là… con không muốn bị đưa về nông thôn. Con thật sự rất sợ, nên mới làm chuyện dại dột này…”
“Con à con à… sau này không được như vậy nữa, biết chưa?”
— Mạnh Bảo Nhi đã thừa nhận.
Thế nhưng rõ ràng là cô ta làm chuyện sai trái, vậy mà mẹ lại chỉ nhẹ giọng dạy bảo vài câu cho có lệ.
Từ nhỏ tôi đã biết cha mẹ thiên vị, nhưng tôi không ngờ, sự thiên vị ấy có thể đến mức này…
Hốc mắt tôi đỏ ửng.
Tôi đứng đó rất lâu, cuối cùng quay người định về phòng, muốn khóc một trận cho hả.
Thế mà đến một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.
Thì ra, người nếu đau lòng đến cùng cực — sẽ không thể khóc được.