Tôi chỉ vào bát mì trong tay mẹ tôi: “Mẹ à, con ba ngày rồi chưa được ăn gì nên con đi nổi nữa đâu. Ít ra cũng phải cho con ăn no đã chứ.”
Mẹ tôi nói: “Ăn sau đi, việc quan trọng phải làm trước.”
Ha, thật sự không coi tôi là người luôn đấy.
Tôi nói tiếp: “Mẹ, nếu con chỉ nói với mỗi chú Hồ thì lỡ người ngoài không biết chuyện, lại tưởng mẹ đã qua lại với chú Lưu từ lâu, chờ bố con c.h.ế.t rồi mới cưới, thế thì danh tiếng của mẹ và chú Lưu bị ảnh hưởng thì sao?”
“Mẹ cũng biết mà, mấy bà thím nhiều chuyện, mồm miệng không có phanh, lời truyền đi truyền lại thì kiểu gì cũng méo mó. Lỡ đâu người ta còn nói là mẹ với chú Lưu âm mưu g.i.ế.c bố để đến với nhau thì làm sao bây giờ?”
Mẹ tôi lúng túng, sắc mặt mất tự nhiên: “Không đến mức đấy đâu…”
Tôi nói: “Có gì mà không? Như dì Lý đó, nói một câu là dì thích trẻ con, thấy trẻ con thơm thơm. Vậy mà không biết ai bịa ra chuyện là dì Lý thích… ăn thịt trẻ con, thành ra mấy đứa con nít trong xưởng thấy dì là chạy mất dép.”
“Tin đồn ấy mà, ai biết cuối cùng nó sẽ bị truyền thành cái dạng gì.”
Mẹ tôi nghi ngờ hỏi: “Cao Ninh, có phải là con không muốn đi gặp giám đốc Hồ nên mới viện cớ ở đây để từ chối đúng không?”
Tôi nói: “Sao lại thế được, nếu con không muốn đi thì con từ chối thẳng luôn rồi, cần gì phải vòng vo với mẹ làm gì.”
“Con nói vậy là muốn mẹ biết, đi nói riêng với giám đốc thì chưa chắc đã giúp mình giảm thiểu được ảnh hưởng.”
“Xưởng mình chẳng phải định tổ chức lễ truy điệu cho bố hay sao. Con sẽ nói chuyện này trước mặt tất cả mọi người trong lễ truy điệu. Mọi người được nghe tin từ nguồn đầu tiên thì sẽ không đồn bậy đồn bạ nữa, danh tiếng của mẹ cũng sẽ được giữ gìn.”
Nghe tôi nói xong, bà ta lập tức từ giận chuyển sang mừng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Được, vậy thì cứ quyết thế đi. Nhưng con còn nhỏ, mẹ sợ đến lúc đó đông người quá, con hồi hộp lại nói sai. Hôm đó con chỉ cần khóc thôi, còn lại nghe mẹ nói là được rồi. Đến đoạn cần con phụ họa thì gật đầu theo mẹ, nói là con muốn mẹ tìm cho con một người bố mới là được.”
Tôi nói: “Không thành vấn đề, mẹ cứ yên tâm.”
Nói xong việc, mẹ tôi hào hứng chạy ra ngoài. Tôi đoán là đi tìm chú Lưu báo tin vui rồi.
Được thôi, để bà ta vui mừng mấy hôm đi, đến lúc đó thì có muốn cười cũng không cười nổi đâu.
4
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-me-toi-nong-long-muon-tai-hon/c3.html.]
Lại hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng cũng đến lễ truy điệu của bố tôi.
Buổi truy điệu được tổ chức ngay tại xưởng, tất cả công nhân trong xưởng đều tham dự.
Trong buổi lễ, các lãnh đạo của xưởng lần lượt phát biểu, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc trước việc bố tôi không may hy sinh khi đang bảo vệ tài sản quốc gia.
Lúc nghe đến cụm “bảo vệ tài sản quốc gia”, tôi nhìn thấy Lưu Xuân Lai đứng trong đám đông, mặt đầy vẻ khinh khỉnh.
Hoàn toàn không có chút gì gọi là áy náy vì đã gây ra thiệt hại lớn đến vậy cho tài sản công.
Cũng phải thôi, một kẻ dám ăn cắp của công, lại còn g.i.ế.c người diệt khẩu để bịt đầu mối thì chắc chắn chẳng phải loại có lương tâm.
Sau khi các lãnh đạo phát biểu xong, mẹ tôi với tư cách là người nhà người đã khuất bước lên phát biểu cảm ơn.
Mẹ tôi khóc rất thương tâm, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Cảm ơn các lãnh đạo xưởng đã quan tâm đến mẹ con tôi. Tuy chồng tôi đã mất, nhà mất đi trụ cột, nhưng tôi nhất định sẽ kiên cường nuôi dạy Ninh Ninh, sống cho thật tốt.”
“Chỉ là Ninh Ninh nhà tôi thật đáng thương, còn nhỏ như vậy mà đã mất cha. Mấy hôm nay ngày nào nó cũng khóc đòi bố về. Đến khi biết bố không thể quay về nữa, con bé lại nài nỉ tôi tìm cho nó một người cha mới.”
“Chồng tôi mất chưa được bao lâu, sao tôi có thể làm ra chuyện thất đức như thế. Nhưng mà con thì khóc lóc đòi ầm lên, làm mẹ mà nhìn con như thế, tim tôi đau lắm.”
Nói đến cuối, mẹ tôi vừa nấc vừa nghẹn, giống như sắp không thở nổi nữa. Nhưng ánh mắt bà vẫn dõi theo tôi, tôi biết rằng giờ chính là lúc đến lượt tôi “lên sân khấu”.
Tôi vừa khóc vừa bước lên phía trước, trong ánh mắt đầy chờ mong của mẹ tôi, tôi cất tiếng nói một câu mà khiến cả đời này khiến mẹ tôi phải hối hận.
“Bố ơi, bố đang ở đâu, Ninh Ninh nhớ bố lắm. Bố biết không, từ sau khi bố đi rồi, mẹ con mình đến cơm cũng không có mà ăn. Mấy hôm nay con mới được ăn đúng một bữa, mà lại là do chú Lưu Xuân Lai mua cho mẹ.”
“Nhưng mà bữa đó cũng chẳng phải miễn phí gì. Chú Lưu bắt mẹ phải lấy chú ấy. Mẹ không muốn, nhưng mẹ nói nếu không lấy chú Lưu thì mẹ con mình sẽ c.h.ế.t đói mất thôi.”
“Chú Lưu còn dọa mẹ, nói nếu mẹ không chịu lấy chú ấy thì sẽ g.i.ế.c con.”
“Mẹ còn nói, lãnh đạo trong xưởng muốn chiếm đoạt tiền trợ cấp tử tuất của bố, huhuhu... Chú Hồ ơi, mẹ con cháu khổ sở thế này, chú có thể đứng ra làm chủ giúp mẹ con cháu được không?”
Tôi vừa nói thì mẹ tôi đã lao tới muốn bịt miệng tôi lại nhưng bị người ta cản lại.
Giám đốc Hồ nổi giận quát: “Thật là quá đáng! Đồng chí Cao Liên Hải c.h.ế.t trong lúc làm nhiệm vụ, xét cả công lẫn tư, xưởng đều phải có trách nhiệm giải quyết ổn thỏa cuộc sống cho vợ con anh ấy.”