[Thập niên 70] Mẹ Tôi Nóng Lòng Muốn Tái Hôn - C1
Cập nhật lúc: 2025-05-06 02:23:26
Lượt xem: 514
Bố tôi mới mất được ba ngày thì mẹ tôi đã nóng lòng muốn tái hôn.
Vì muốn độc chiếm công việc và của cải mà bố tôi để lại, bà ta còn ép tôi phải nói với người ngoài rằng chính tôi muốn bà ta đi thêm một bước nữa.
Tôi không đồng ý, bà ta liền bỏ đói tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy linh hồn của bố.
Ông ấy nói với tôi rằng chính mẹ tôi và người tình của bà đã hại c.h.ế.t ông.
Khi ấy tôi mới tám tuổi, nhưng tôi đã thề rằng nhất định phải báo thù cho bố.
1
Sau khi bố qua đời, mẹ tôi lập tức như biến thành một người khác. Bà ta suốt ngày đánh mắng tôi, còn không cho tôi ăn cơm.
Có người nói mẹ tôi bị sốc tinh thần, nhưng tôi biết rõ, bà chẳng qua chỉ là không thèm giả vờ nữa. Lúc bố tôi còn sống thì bà ta còn làm bộ làm tịch một chút, nhưng giờ bố tôi không còn thì bà ta lập tức lộ nguyên hình.
Mấy ngày nay, mỗi lần đến giờ ăn cơm, mẹ tôi đều mang những món trước đây tiếc nuối không cho tôi ăn, bày ra hết trước mặt để dụ dỗ tôi.
Như là thịt kho tàu, bánh bao nhân thịt, còn có cả bánh ngọt và kẹo nữa.
Tín hiệu mà mẹ tôi phát ra chính là chỉ cần tôi chịu đi tìm giám đốc Hồ rồi nói với ông ấy rằng tôi muốn mẹ tôi tái hôn với chú Lưu, vậy thì mấy món ngon đó đều sẽ là của tôi.
Bà ta còn nói rằng bố tôi đã c.h.ế.t rồi, khiến nhà mình không còn thu nhập, sau này sẽ không có cơm ăn nữa, bà ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi.
Tôi biết mẹ tôi đang lừa tôi. Bố tôi c.h.ế.t trong lúc cứu hàng hóa của xưởng, theo thông lệ, xưởng sẽ cấp cho nhà tôi tiền trợ cấp tử tuất.
Hơn nữa vào thời buổi này, công việc chẳng khác gì tiền mặt, có thể truyền lại cho người thân. Công việc của bố tôi hoàn toàn có thể để lại cho mẹ. Mà mẹ tôi có việc làm thì sẽ có thu nhập, nhà tôi đâu đến mức không có cơm ăn.
Tuy mẹ tôi luôn nói rằng đợi bà ta lấy được chú Lưu thì nhà ta sẽ sống sung sướng. Nhưng tôi chẳng tin lấy một chữ.
Bởi vì tôi biết rõ rằng nếu mẹ tôi thực sự lấy chú Lưu thì đó mới là khởi đầu cho những ngày đen tối của tôi.
Vì tôi không chịu nghe lời mẹ tôi nên bà ta cũng không cho tôi ăn cơm nữa.
Cho đến hôm nay, có vẻ mẹ tôi đã bắt đầu hết kiên nhẫn, bà ta tức giận nói với tôi rằng lấy chồng là chuyện của bà ta, dù tôi có đồng ý hay không thì bà ta cũng sẽ tái hôn.
Tôi rất thắc mắc rằng dù mẹ tôi đã nói là không cần tôi đồng ý, vậy sao bà ta không dứt khoác mà đi lấy chồng đi, cứ phải hỏi ý kiến tôi làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-me-toi-nong-long-muon-tai-hon/c1.html.]
Thấy nói thế nào tôi cũng không lay chuyển, mẹ tôi lại bắt đầu chơi bài cảm xúc.
“Nhà mình giờ mẹ góa con côi, không có khả năng tự bảo vệ. Nói là có tiền trợ cấp nhưng rốt cuộc có phát hay không chẳng phải chỉ là một câu nói của lãnh đạo xưởng hay sao? Nếu họ giữ tiền lại làm của riêng thì mình cũng chẳng có chỗ mà kêu oan.”
“Còn chuyện công việc, cũng chưa chắc chắn. Bà nội con thiên vị chú Hai con như vậy, nếu bà nhất quyết để chú Hai tiếp quản công việc rồi còn đuổi mẹ con mình ra ngoài thì sao?”
“Con tưởng mẹ muốn lấy chồng lắm à? Chẳng qua mẹ làm như vậy vì mẹ biết nếu mẹ không lấy chồng thì chúng ta làm sao sống nổi. Hơn nữa, tên Lưu Xuân Lai đó còn đe dọa mẹ rằng nếu mẹ không chịu lấy hắn thì hắn sẽ g.i.ế.c con.”
“Cao Ninh, bây giờ không phải lúc con giở tính trẻ con. Trước mắt con chỉ có hai con đường: Một là đi tìm giám đốc Hồ, nói con muốn mẹ tái hôn. Còn hai là chờ c.h.ế.t đói, con chọn đi!”
Mẹ tôi lải nhải không ngừng, còn tôi thì không nói một lời. Tôi chỉ ngơ ngác nhìn về phía sau lưng bà, nhìn đến chua xót cả mắt, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.
Bà ta thấy tôi mãi không lên tiếng, tưởng tôi đang dùng sự im lặng để phản đối bà ta như mấy lần trước thế là lại nổi giận bỏ đi như thường lệ.
Tất nhiên, mấy món ăn ngon kia cũng bị bà ta mang đi luôn.
Nhưng lần này tôi im lặng không phải vì phản kháng mà là vì tôi còn đang sững sờ.
Tôi... Tôi đã nhìn thấy bố tôi, một người bố còn sống sờ sờ.
2
Không, có lẽ không phải là sống sờ sờ. Nếu không khi bố tố cáo mẹ tôi độc ác sao bà ta lại không có phản ứng gì?
Nếu không lúc bố tôi muốn cản mẹ tôi lại thì tại sao bà ta có thể đi xuyên qua người bố tôi được?
Tôi dụi dụi mắt, phát hiện cảnh trước mặt không hề là ảo giác.
Tôi dè dặt hỏi: “Bố… Là bố thật sao?”
Nghe thấy giọng tôi, bố tôi cực kỳ kinh ngạc. Bố hỏi: “Ninh Ninh, con nhìn thấy bố thật sao?”
Tôi khóc òa, muốn lao vào lòng bố tôi nhưng lại lao vào khoảng không. Tôi không thể chạm vào cơ thể ông ấy.
Bố tôi không ngừng an ủi tôi nhưng tôi cứ thế mà rơi nước mắt mãi cho đến khi bố tôi nói rằng nếu tôi còn khóc nữa có thể sẽ khiến mẹ tôi để ý, lúc đó tôi mới dần dần nín khóc.
Tối hôm đó, tôi thức trắng đêm để nói chuyện với bố tôi, giống như hồi ông ấy còn sống vậy.
Tôi kể cho ông ấy nghe những ngày qua mẹ đã hành hạ và ép buộc tôi như thế nào còn bố tôi thì kể lại cho tôi biết những chuyện mà ông ấy đã trải qua trong thời gian này.