Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 647: Đại Kết Cục (Hai)

Cập nhật lúc: 2025-09-24 15:29:59
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Dũng nhận nguy hiểm đang đến gần. Nếm hương vị bánh ngọt quen thuộc, thơm mềm, nheo mắt , mặt lộ nụ thỏa mãn đến chói mắt.

Tạ Lan Chi từ từ nâng khuôn mặt tuấn tú, bức của lên. Đôi mắt đen u tối chằm chằm Lý Dũng như một kẻ chết.

Ngay khi miếng bánh ngọt đang lăn lộn trong cổ họng Lý Dũng, sắp nuốt xuống, một luồng khí đột ngột ập tới.

“Khụ! Khụ khụ!! Khụ khụ khụ…”

Bụng Lý Dũng bất ngờ một lực vô hình tấn công, khiến thức ăn sặc khí quản. Hắn ho sặc sụa, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt trợn to đầy hoảng loạn và đau đớn.

Tạ Lan Chi đặt tay lên bàn, nhón ngón tay lên hạ xuống, động tác tao nhã dậy, từ từ về phía Lý Dũng đang khom ho dồn dập.

Anh quá cao, khí chất cũng vô cùng mạnh mẽ, xuống Lý Dũng từ cao.

“Dám bảo A Xu của tao cút, mày mấy cái mạng?”

Dứt lời, ánh mắt của , Tạ Lan Chi bất ngờ nhấc chân. Lý Dũng bay như diều đứt dây.

“Phanh!”

Lại một cú đá bay xa mấy mét.

Mọi ở cửa đều kinh hãi, vội vàng lùi mấy bước.

Lý Dũng quỵ mặt đất, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều lệch vị, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch, khóe môi rỉ một vệt m.á.u tươi.

Hắn chật vật ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc chằm chằm Tạ Lan Chi, giọng yếu ớt: “Mày, còn dám đánh tao!”

Lý Dũng là tên côn đồ ở vùng , ỷ chút thế lực phía , ngày thường ngừng cọ ăn cọ uống. Gặp kẻ nhát gan yếu đuối còn thể vớt vát chút ít, bao giờ chịu thiệt lớn như thế !

Ngày thường cho dù đối mặt với chú cảnh sát, cũng thể hềnh hệnh mà đối phó, coi như là một tên quá quen với các mánh khóe.

Khóe môi Tạ Lan Chi cong lên, giọng nhàn nhạt: “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi…”

Giọng đầy hài hước và mỉa mai, ẩn chứa sự khinh thường và chế giễu gần như thể nhận .

Khí chất của vốn nổi bật, cho dù chỉ là nụ châm chọc cũng mang một vẻ phong thái khó tả, thể hiện sự quý phái độc nhất vô nhị.

Lý Dũng đối diện với ánh mắt khinh thường lạnh lùng, xa cách của đàn ông, đáy lòng bất giác run lên. Hắn chỉ cảm thấy sát ý trong mắt đàn ông dường như xé xác thành từng mảnh.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của , Tạ Lan Chi từng bước vững chãi tiến gần.

Đầu Lý Dũng tê dại, cơ thể co rúm , chỉ cảm thấy tiếng bước chân truyền tai giống như tiếng gọi của quỷ.

Hắn nghiến chặt răng, đầu về phía cửa, giọng đầy căm hận: “Báo công an! Mau báo công an!”

Đừng là tên côn đồ, cũng coi như chút học thức, dùng pháp luật để bảo vệ lúc mấu chốt.

Vân Vũ

Lời dứt, đầu một chân hung hăng giẫm xuống.

“Đã giúp mày báo . Trước đó, tao cũng chút việc ích cho xã hội, để các chú công an đến tay trắng về .”

Giọng trầm thấp, từ tính dễ vang lên từ đỉnh đầu Lý Dũng, nhưng lời như tiếng thì thầm của ma quỷ.

Tạ Lan Chi xuống con kiến chân, khi cả Lý Dũng run rẩy, tay…

Phanh!

Rầm!

Loảng xoảng!

Trong phòng VIP vang lên tiếng đánh nhịp điệu, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn, cùng với tiếng kinh hô và tiếng hít khí lạnh của những ngoài cửa.

Mười phút , một nhóm công an mặc đồng phục uy nghiêm, mang khí chất chính trực ập phòng VIP.

“Không nhúc nhích!”

“Tất cả giơ tay lên!”

Người đàn ông cầm đầu cảnh tượng trong phòng, đồng tử co rút , theo bản năng hét lớn.

Tạ Lan Chi coi Lý Dũng như quả bóng đá tới đá lui, khiến trông như một m.á.u me, tìm thấy một chỗ lành lặn.

Nghe thấy tiếng ngăn cản ở cửa, Tạ Lan Chi nể tình thu chân dài .

Phanh!

cú đá cuối cùng , khiến Lý Dũng ngã một đống hỗn độn.

Tạ Lan Chi giơ tay lên mà dang rộng hai tay, dáng vẻ tùy ý, hiền lành nhún vai.

“Công an, chỉ vì bảo vệ vợ , buộc tay tự vệ thôi.”

Người đàn ông ở cửa, cúi xuống Lý Dũng đầy máu, tay và chân đều cong một cách kỳ dị, thầm nghĩ đây là tự vệ, rõ ràng là… bạo h·ành!

Người đàn ông hít một thật sâu, ánh mắt sắc bén về phía Tạ Lan Chi mặc quần áo lòe loẹt.

Người đàn ông chính là đội trưởng Lý, rút còng tay từ thắt lưng , giọng nghiêm khắc: “Anh nghi ngờ cố ý gây thương tích cho khác, mời theo chúng về đồn!”

Tạ Lan Chi hợp tác chìa tay .

Khóe môi cong lên, giọng điềm tĩnh: “Làm phiền…”

Động tác của đội trưởng Lý khựng , trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu rõ.

lúc định còng tay Tạ Lan Chi, Tần Xu dậy từ từ đến, chìa một đôi tay trắng nõn, xinh .

“Công an, là đồng phạm.”

Đội trưởng Lý: “…”

Thời buổi , thể gặp tội phạm hợp tác đến thế , đúng là thấy khó chịu.

Đội trưởng Lý ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt thanh lãnh nhưng toát vẻ quyến rũ. Người phụ nữ trông như một mỹ nhân cổ đại bước từ bức tranh.

Đôi mắt như làn nước mùa thu của cô, dường như một ma lực mê hoặc lòng , khiến bất giác nảy sinh một chút lòng thương cảm với cô.

Thương cảm ư?

Đội trưởng Lý chỉ thất thần một khoảnh khắc, trong lòng cảnh giác, ánh mắt cũng hiện lên một tia bực bội.

Anh lùi một bước, với các đồng đội bên cạnh một cách công bằng: “Còng cả đồng phạm , gọi 115, đưa nạn nhân đến bệnh viện cấp cứu !”

“Rõ, đội trưởng!”

Tần Xu cuối cùng cũng thoát khỏi phận còng tay.

Còn Lý Dũng và đồng phạm, tất cả cùng đưa .

Đám khỏi Cẩm Ký, lúc đưa lên xe công an, ít hiếu kỳ vây quanh, chỉ vì vẻ ngoài xuất chúng và trang phục khác thường của Tạ Lan Chi và Tần Xu, khó để gây chú ý.

Công An phường, Phòng Thẩm Vấn.

________________________________________

Tạ Lan Chi và Tần Xu thẩm vấn riêng.

Những phụ trách thẩm vấn họ, ngay khi hai mở miệng cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ thù lớn.

Tạ Lan Chi chiếc ghế hẹp, điều chỉnh tư thế một cách khó chịu, giọng bình tĩnh: “ là gia chủ tiền nhiệm của gia tộc họ Tạ ở Kinh Thành. Vì một sự cố đột ngột nên mới ở Vân Quyến. Các bây giờ hai lựa chọn: Một là thông báo cho cấp của các , liên hệ với gia tộc họ Tạ ở Kinh Thành. Trước khi luật sư của đến, sẽ thêm một lời nào.

Hai là, với tội danh nghi ngờ liên quan đến gây thương tích, hãy cho điện thoại bàn của gia đình : 010…”

Tạ Lan Chi xong điện thoại bàn của nhà cũ, đó thêm gì nữa.

Hai viên thẩm vấn mới mở máy tính, mở file ghi chép thì động tác đồng thời cứng .

Họ một cách kỳ lạ, về phía đàn ông vẻ mặt điềm tĩnh, ung dung, mang khí chất bình tĩnh và mạnh mẽ của một kẻ bề .

Đây là bắt đầu thẩm vấn khoe gia thế, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như ?

Hai viên thẩm vấn liếc , sâu trong đáy mắt ẩn chứa một tia chán ghét.

Tuy nhiên, câu cuối cùng của Tạ Lan Chi khiến họ thể theo, dù đây cũng là quy trình bình thường.

Phòng thẩm vấn bên cạnh cũng xảy cảnh tượng tương tự, Tần Xu cũng những lời giống hệt:

“Bố chồng là thống soái Tạ ở Kinh Thành. Vì một sự cố đột ngột nên thể liên lạc với gia đình. Mọi chuyện xảy ở Cẩm Ký, khi thông báo cho gia đình, sẽ mở miệng. Các hãy xin cấp , cho chúng liên lạc với gia đình, điện thoại bàn của gia đình là 010…”

Hai viên công an của hai phòng thẩm vấn, đầy ba phút, gần như cùng lúc .

Bốn ở cửa liếc , vẻ mặt bất lực và khổ, cùng đến văn phòng của cấp .

Trong Văn Phòng Cục Trưởng.

________________________________________

Đội trưởng Lý đang thoải mái bệt ghế da, báo cáo về việc bắt vài thiếu niên buôn ma túy ở quán bar ngày hôm qua.

“Đám tiểu quỷ con chán sống , đứa nào cũng thành niên, vì tiền lợi dụng buôn hàng trắng ở quán bar. Tối qua bố chúng nó quỳ lạy cửa công an phường, thật sự hận thể cho bọn chúng ch·ết quách cho xong…”

Ngồi bàn việc, đàn ông trung niên với thái dương bạc trắng, tay bưng bình giữ nhiệt, nhấp từng ngụm .

Cục trưởng Triệu từ từ : “Pháp luật dung tha. Chúng nó , cho dù khác lợi dụng, cũng trả giá tương xứng. Nếu về , đứa nào cũng lấy cớ thành niên để tha thứ, thế lực đằng buôn ma túy sẽ càng ngang ngược hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-647-dai-ket-cuc-hai.html.]

Đội trưởng Lý rũ mắt, gì, một lúc thở dài.

hiểu, nhưng chúng nó vì chút tiền đó mà đánh đổi cả đời, thực sự là… quá ngu!”

Ba chữ cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi mà .

Đội trưởng Lý nhớ bố của những thiếu niên , quỳ mặt đất lóc nước mắt nước mũi tèm lem, mấy ngất , lòng khó chịu tả .

Đôi mắt đầy vẻ tang thương của cục trưởng Triệu lơ đãng liếc đội trưởng Lý: “Rốt cuộc là mấy đứa trẻ đó quá ngu, quá lương thiện?”

Đội trưởng Lý ngẩn , nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.

Anh nghẹn ngào hỏi: “Ý ông là gì?”

Cục trưởng Triệu đẩy một tập tài liệu bàn qua: “Tin tức mới nhất gửi đến trưa nay, điều kiện gia đình của những đứa trẻ đó đều lắm, nhưng gần nửa năm nay mức sống đều tăng lên rõ rệt. Thậm chí nhà còn xây nhà, mua ô tô, trong tủ còn cất giấu một lượng lớn tiền mặt.”

Đội trưởng Lý mở tài liệu, những thông tin chữ và hình ảnh chụp đó. Khi lật đến bức ảnh cuối cùng, hai mắt mở to.

Đó là một bức ảnh chụp một chồng tiền mặt bọc bằng vải giấu trong tủ. Ít nhất cũng hai, ba chục vạn.

Đối với những dân sống ở vùng ngoại ô Vân Quyến, bất kỳ công việc nào, chỉ sống dựa trồng trọt và những công việc lặt vặt, điều kiện sống trong nhà tăng lên nhanh chóng và còn cất giấu một lượng lớn tiền mặt, chỉ cần đầu óc đều thể nhận sự bất thường.

Bang!

Sắc mặt đội trưởng Lý trở nên xanh mét, dùng sức đập tài liệu xuống bàn.

“Mẹ nó!” Anh chửi thề một câu, nghiến răng : “Cái lũ súc sinh!”

Cục trưởng Triệu thấy cấp của tức giận đến thế, mở lời: “Bây giờ còn đồng tình với chúng nó ?”

“…” Vẻ mặt của đội trưởng Lý một khoảnh khắc trở nên dữ tợn, nghiến chặt hàm răng, ma sát kêu ken két.

Đồng tình cái quái gì!

Nếu đang mặc bộ cảnh phục , hận thể lột da đám khốn nạn đó!

Cục trưởng Triệu thở dài một tiếng, định gì đó thì cửa phòng gõ.

Cốc cốc!

Hai trong phòng đồng thời về phía cửa.

Bốn viên thẩm vấn ở cửa, lớn tuổi hơn lên tiếng: “Việc thẩm vấn gặp một chút rắc rối. Hai nghi phạm vẻ chút thế lực, đều hợp tác lắm, liên hệ với luật sư của gia đình.”

Cục trưởng Triệu còn mở miệng, đội trưởng Lý đang tức giận liền lạnh liên tục: “Thế lực gì? Cho dù Thiên Vương lão tử đến, chúng nó đánh gần ch·ết thì cũng chịu trách nhiệm pháp luật! Cứ tiếp tục thẩm vấn! Kể cả thức trắng đêm để chúng nó mở miệng!”

Bốn viên thẩm vấn theo bản năng gật đầu, nhưng theo, mà về phía cục trưởng Triệu đang ghế việc.

Cục trưởng Triệu đội trưởng Lý bắt một tội phạm gây gổ, đánh , cho rằng chỉ là một vụ gây rối tầm thường, cùng lắm là một đám thiếu gia, tiểu thư nhà giàu ỷ chút thế lực trong nhà, gây chuyện ở nơi công cộng.

Cục trưởng Triệu đặt bình giữ nhiệt tay xuống bàn, tiện miệng hỏi: “Nghi phạm là nhà nào? Tình hình nạn nhân thế nào ? Hai bên hòa giải giải quyết theo pháp luật?”

“Bệnh viện bên vẫn tin tức.” Viên thẩm vấn : “Nghi phạm ở thành phố chúng , điện thoại họ đưa là ở Kinh Thành. Họ vô cùng hợp tác, yêu cầu liên hệ với gia đình, chờ luật sư đến mới mở miệng.”

Cục trưởng Triệu thấy bệnh viện bên đó tin tức, ý thức vết thương của nạn nhân lẽ nghiêm trọng.

Ông nhíu mày, trầm giọng: “Mặc kệ chúng nó thế lực gì, thương, thì theo quy trình chính thức.”

Quy trình bình thường— khi quyết định tạm giam hành chính, mới thể thông báo tình hình cho gia đình của tạm giam.

Bốn viên thẩm vấn vẻ mặt hiểu rõ, gì thêm, rời .

“Khoan !” Cục trưởng Triệu đột nhiên gọi họ .

Mấy đầu , vẻ mặt nghi hoặc.

Cục trưởng Triệu cầm lấy chiếc điện thoại bàn bàn: “Đọc điện thoại cho .”

Viên thẩm vấn cầm đầu, lập tức một dãy .

Cục trưởng Triệu thuần thục bấm , trong ống truyền đến giọng lạnh băng.

“Số quý khách gọi thực…”

 

Tòa Nhà Cục Công An

 

Ngồi trong phòng thẩm vấn, Tạ Lan Chi với vẻ ngoài ung dung, phong thái xuất chúng, nhanh thấy viên thẩm vấn một nữa đẩy cửa bước .

Thấy hai viên công an vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt lộ vài phần bài xích, Tạ Lan Chi ngay lập tức hiểu điều gì đó, đáy mắt hiện lên một tia sáng u tối.

Bất cẩn !

Anh và A Xu hình như chọn sai đường về nhà.

Vốn tưởng rằng trong tình huống còn điện thoại và chứng minh thư, con đường chính thức của công an là cách nhanh nhất và tiện lợi nhất để về nhà.

Nào ngờ, ngược .

“Anh Tạ, điện thoại đưa cho chúng thật. Bệnh viện bên cũng tin tức về nạn nhân , nạn nhân hơn 100 chỗ xương tổn thương, gần như liệt. Tình trạng gây thương tật ở mức độ cao nhất, đây là một vụ ẩu đả đơn giản, mà là một vụ án mưu sát…”

Lưng Tạ Lan Chi duỗi thẳng, dựa ghế với tư thái thoải mái, ánh mắt bình tĩnh chằm chằm hai viên công an.

Anh ung dung, điềm tĩnh như đá, đôi môi mỏng khẽ mím , lời nào.

Đáy mắt viên thẩm vấn lộ một tia tàn khốc, khỏi nâng giọng: “Anh Tạ, xin hãy hợp tác với chúng !”

Khuôn mặt tuấn mỹ, tinh xảo của Tạ Lan Chi lộ vẻ bất lực, nhưng vẫn gì.

Đôi mắt đen như vực sâu của , ánh của viên thẩm vấn, xảy một sự đổi kỳ lạ. Đôi mắt đen hiện một tia đỏ, thể thấy rõ bằng mắt thường trở nên đỏ như máu.

“…” Hai viên thẩm vấn mặt đầy kinh hãi.

Đôi tay còng của Tạ Lan Chi, khẽ dùng lực một chút, chiếc còng tay dễ dàng bẻ gãy.

Ngực viên công an cứng , nhanh chóng dậy, giọng mạnh mẽ nhưng yếu ớt: “Anh gì thế!”

Tạ Lan Chi với dáng vẻ ung dung lên, khuôn mặt tuấn tú tuyệt vời nở một nụ xin .

“Xin , phiền công việc của các . nghĩ, đến lúc .”

“Đứng !”

Viên công an rút khẩu s.ú.n.g từ thắt lưng , chĩa thẳng đàn ông đang bước đến.

Đôi mắt đỏ như máu, yêu dã của thờ ơ chằm chằm khẩu s.ú.n.g trong tay viên công an, bước chân ngừng, đôi môi mỏng từ từ mấp máy.

“Người đàn ông đánh, tên là Lý Dũng, giới tính nam, dân tộc Hán, 23 tuổi, trình độ học vấn tiểu học, sống tại thị trấn Năm Khe, huyện Mây Trắng, Vân Quyến.”

“Lần đầu tiên phạm tội là năm 14 tuổi, dùng d.a.o cướp của ở thị trấn. Sau đó, gần mười năm, vụ án tích lũy lên tới 163 vụ.”

“Ba năm , vì lợi ích cá nhân, phạm vụ án mạng đầu tiên, một cô gái mới thành niên cho nghẹt thở đến ch·ết.”

“Sau đó, các cô gái Lý Dũng giam cầm tập thể, lượt thêm ba ch·ết tay . Một trong đó đánh đẩy từ sân thượng xuống.”

Giọng Tạ Lan Chi nhanh chậm, kể bộ lịch sử phạm tội của Lý Dũng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Đồng thời, ép hai viên công an đến cửa.

“Một nữa xin , mất thời gian của các , đây.”

Tạ Lan Chi nâng tay áo lên, hai viên công an đang chắn ở cửa, cơ thể một lực vô hình kiềm chế thể kiểm soát mà tránh .

Không chỉ , họ thậm chí thể , mất khả năng hành động.

Tạ Lan Chi gật đầu với hai đang lộ vẻ hoảng sợ, kéo cửa phòng . Anh định bước ngoài, đối diện với đôi mắt lanh lợi, đầy ý của Tần Xu.

Tần Xu đang ở cửa, vẻ mặt bất lực, giọng điệu hờn dỗi pha chút oán giận: “Bao nhiêu năm về, chúng dường như lạc hậu so với nơi .”

Tạ Lan Chi cưng chiều, sải chân bước , động tác thuần thục ôm cô vợ yêu lòng.

“Lần sơ suất. Chúng thôi.”

“Được.”

Hai mặc trang phục lòe loẹt, cứ thế nghênh ngang rời khỏi cục công an giữa lúc vô cảnh sát đang vội vã.

Mười phút , hai viên thẩm vấn cuối cùng cũng khôi phục khả năng hành động tự do.

Họ lập tức báo cáo, một lát , cả cục công an hỗn loạn.

Nghi phạm, thế mà trốn thoát ngay mí mắt họ.

Thật là một sự sỉ nhục!

Hai đó thực sự quá kiêu ngạo và cuồng vọng!

cảnh sát phái để bắt Tạ Lan Chi, Tần Xu.

cho đến khi trời tối, cũng bất kỳ tin tức nào. Hai cứ như thể bốc

 

(Tác giả đến đây là ngưng ạ.)

Loading...