Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện lấp đầy bụng, nhưng không ngờ khi nếm thử, bánh đường mềm ngọt, nhân bánh dứa giòn thơm lại ngon hơn nhiều so với những gì cô đã ăn trước đó tái sinh. Mọi người thời này trung thực trong kinh doanh và không cắt xén, và thực sự có những miếng dứa trong bánh dứa.
Người em vui vẻ gặm chiếc bánh đường trắng và cười ngoác đến tận mang tai. Lục Mạn Quân ăn xong món gà nếp và bánh dứa cũng không thể ăn thêm được nữa. Mình mua hơi nhiều nên sau khi nếm thử mỗi món một ít, không ăn thêm nữa mà cất lại vào túi.
Cô nhân cơ hội đếm số tiền kiếm được trong ngày. Cô không quen lắm với đồng Hồng Kông. Khi đến Hồng Kông trước đây, cô phải mất một thời gian dài mới nhận ra chúng. Đồng Hồng Kông vào những năm 1960 đương nhiên khác với đồng hiện đại. Ví dụ, đồng xu vẫn là đồng xu vàng, có ảnh đại diện của một người đàn ông và dòng chữ "Hoàng đế George" bằng tiếng Anh.
Sau khi kiểm kê, cô phát hiện cô kiếm được hơn năm mươi tệ trong nửa ngày. Thật là khủng khiếp. Cô đọc hàng chục lá thư mỗi ngày. Nếu xu hướng này tiếp tục, cô sẽ thu được hai nghìn tệ một tháng! Nhưng cô có thể c.h.ế.t đột ngột vì đọc quá nhiều thư.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Cô suy nghĩ hồi lâu, lại phát hiện buổi chiều không có người tới. Đợi nửa giờ vẫn không có người. Đã đi qua quán bún và cô nhìn đồng hồ thấy đã gần hai giờ. Là cựu quản lý cấp trung, cô rất nhạy cảm với những thay đổi về doanh số bán hàng này. Buổi sáng buôn bán nhộn nhịp nhưng chiều lại đột ngột vắng khách, chứng tỏ có khách bị cướp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-60-dien-anh-hong-kong/chuong-13.html.]
Qua đường cái vừa nhìn, phát hiện chú Phi bên kia làm ăn cực kỳ phát đạt.
Trong ba tầng, ngoài ba tầng, có mấy người trong tay vung cao thư: "Xem của tôi trước!" mấy chục người tranh nhau chen lấn, ồn ào chen chúc về phía trước, rất giống cái chợ. Cực kỳ không có trật tự, xô đẩy lẫn nhau.
Lục Mạn Quân thậm chí không cần nhìn, cũng đoán được chú Phi khẳng định đã điều chỉnh giá. Tùy tiện hỏi một người, biết ông ta giảm xuống còn một đồng. Cô chiết khấu giá sau là một đồng năm.
Cô cũng theo đó giảm xuống còn một đồng. Không lâu sau có người chú ý. Đại khái bởi vì cô đọc thư nhanh, không cần xếp hàng, liền trở về tìm cô.
Ai biết chú Phi giống như là muốn độc chiếm toàn bộ thị trường, vừa thấy cô có khách lập tức hạ giá. Nửa người khách cũng không muốn chia phần với cô. Vì thế giá cả vừa giảm lại giảm, càng ngày càng thấp. Chín xu, tám xu năm, tám xu...