Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Mạn Quân không ngờ sẽ có nhiều người như vậy, bọn họ đều điên cuồng như mua cơm trong siêu thị. Có lẽ vì tin tức truyền ra nên ngày càng có nhiều người.
Hôm qua, ông chú béo ngồi đối diện cô cả buổi sáng chỉ có khoảng mười vị khách mà sao hôm nay lại có nhiều người như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, cô hiểu rằng người bình thường rất quan tâm đến từng xu chứ đừng nói đến việc rẻ hơn vài xu.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Một người có lẽ đang vội nên chen tới phía trước nói: "Trước tiên giúp tôi nhìn xem!"
Những người khác đột phá vòng vây, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Nhìn bảy tám lá thư trên bàn, Lục Mạn Quân ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầy mồ hôi trước mặt: “Xếp hàng đi, nếu không tôi sẽ không đọc.” .
Khi đã gần trưa, nắng gắt khiến người ta choáng váng. Lục Mạn Quân nhìn thấy em trai bĩu môi bất bình, không ngừng nhìn quán bánh bao.
"Em đói không? Ăn cơm trước đi." Cô duỗi thẳng cổ và nhận ra cổ mình rất đau.
"Dừng xem. Buổi chiều trở lại."
Những lời này vừa nói ra đã có rất nhiều lời chửi bới. Người đàn ông ngồi trước mặt cô đặc biệt tức giận: "Tại sao đến lượt tôi lại không xem! Tôi đã xếp hàng chờ rất lâu rồi!"
Lục Mạn Quân gần như sắp ngất đi vì đói, cô nhìn thấy em trai mình không còn sức để ôm túi tiền: “Buổi chiều đến, đã đến giờ ăn rồi! Anh lấy số đi, buổi chiều anh sẽ là người đầu tiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-60-dien-anh-hong-kong/chuong-12.html.]
Cô viết nguệch ngoạc số thứ tự rồi đưa ra: “Mọi người xếp hàng chờ ở phía sau đều đến lấy số của mình đi.”
Người đàn ông thả lỏng người, lấy một mảnh giấy có đánh số "1" rồi rời đi.
Lục Mạn Quân nắm tay em trai đi đến quán bánh bao bên cạnh. Người em ngẩng đầu lên hỏi: “Cho em ăn bánh mè và bánh đường được không?”
Lục Mạn Quân xoa đầu, cười nói: “Được.”
“Em trai cháu đáng yêu quá, hồng hào quá.”
Bà chủ nhà mỉm cười nói: “Bánh mè hay bánh đường trắng?”
Lục Mạn Quân nhìn quanh quầy trong suốt rồi nói: "Tôi muốn cả hai. Mỗi thứ ba cái, gói hai hộp bánh đậu xanh và một hộp bánh đường trắng. Cô để ở đây cho cậu nhóc trước, còn phần còn lại mang đi."
Bà chủ nhà cũng nhìn thấy cô ở bên cạnh kiếm được rất nhiều tiền, nghĩ cũng khó trách cô lại có nhiều tiền như vậy. Trong khi nhanh chóng gói nó lại cho cô, cô ta nghĩ về việc vừa rồi nhìn cô đọc lá thư ở đó mới lạ làm sao. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô ta đã hiểu ra có gì đó không đúng.
Cô bé này trông có vẻ đang ở độ tuổi thiếu niên nhưng lại nói chuyện với giọng điệu của một người trưởng thành hơn.
Lục Mạn Quân vốn muốn ăn mì hoành thánh hoặc cơm niêu thịt lợn nướng, nhưng cô không rõ đường đi, cũng không biết gần đó có quán trà hay những thứ tương tự nên cũng không muốn đi xa.