Thập Nhị Thố - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-21 05:57:48
Lượt xem: 22
Ta từng nghĩ rằng, yêu rơi kết cục thê t.h.ả.m đến . Đôi mắt móc , đôi tai vì thử t.h.u.ố.c mà hóa điếc, gân tay gân chân đều cắt đứt, giờ đây còn lấy nội đan của để chữa bệnh cho yêu thương nhất.
“Tiêu Bạch, chẳng còn , cũng chẳng còn thấy, lấy nội đan của là chứ?”
Hắn ném gốc cây hòe, nhếch môi , ngửi thấy mùi hoa hòe quen thuộc, nơi chúng từng gặp đầu, đồng ý , chỉ chẳng bao lâu , thể truyền đến cơn đau xé da xé thịt. Ta c.ắ.n chặt môi, phát nửa tiếng, khoảnh khắc , ngửi thấy mùi hoa hòe, , một giọt huyết lệ chảy , hóa về nguyên hình, một con thỏ trắng, nhưng lúc , còn là thỏ trắng nữa, mà là một con thỏ nhuốm đầy máu.
Một nghìn năm …
Ta thản nhiên nghịch sợi xích nơi cổ chân, đó là một sợi dây đỏ đan thành, đó gắn vài viên ngọc nhỏ, giữa những viên ngọc là một chiếc chuông đen. Mỗi bước , chuông leng keng vang lên, bỗng một bàn tay đặt lên đầu , ngẩng lên :
“Diệp Mặc ca ca, đến ?”
“Thập Nhị, ngủ quên gốc của Hòe gia gia ?”
Ta ngượng ngùng cúi đầu : “Diệp Mặc ca ca, cái chuông ở chân là từ ? Muội tháo nó xuống, phiền c.h.ế.t , cũng kêu.”
Diệp Mặc cúi xuống kỹ vòng chân của : “Chất liệu cũng từng thấy, chuông của còn đang phát sáng, phát hiện ?”
“Không mà, thấy nó phát sáng. Thôi , cũng tháo thì bỏ .”
Ba trăm năm , khi mở mắt thấy Diệp Mặc bên cạnh. Ta mất hết ký ức, bên chỉ còn một mặt dây chuyền đỏ như máu, tên là Thập Nhị, là một thỏ tinh, ngoài thêm điều gì.
“Diệp Mặc ca ca, hôm nay dự yến tiệc Bàn Đào ? Dẫn theo với, từng thấy thiên đình.”
“Đừng tưởng nghĩ gì, là ăn đào tiên chứ gì. Thập Nhị , là tiên thì , còn là yêu, .”
“Ôi trời, cứ là tọa kỵ của .” Ta chu môi kéo tay áo , đỏ mặt.
“Khụ khụ, một con thỏ tinh tọa kỵ của ? Ta Hằng Nga.”
Huynh , do dự một lúc : “Nói là thê t.ử của , thì mới đưa .”
Ta hất tay áo : “Chiếm tiện nghi, ngại ?”
“Dù Ngọc Đế cho phép mang theo một nhà, nghĩ kỹ trả lời .”
Suy nghĩ lâu, vẫn đồng ý. Thấy nụ đắc ý của , cảm giác lừa .
“Đã thê t.ử của thì thể ăn mặc quá nhạt nhẽo, suốt ngày một trắng, nên đổi màu .”
Nói xong lấy một bộ y phục đỏ đặt mặt .
“Huynh bắt mặc màu đỏ đấy chứ?”
Chưa để xong, , đưa y phục cho : “Mau , .”
Tửu Lâu Của Dạ
Ta lườm một cái, nhanh chóng y phục.
“Xong , xem .”
Da vốn trắng, khoác lên váy đỏ càng thêm yêu mị. Huynh đến ngẩn , khẽ , bước đến mặt : “Nhìn đủ ? Đi thôi.”
Huynh hồn, ôm eo bay về phía rực rỡ nhất.
Yến tiệc Bàn Đào còn bắt đầu, với dạo.
“Cẩn thận một chút, đừng gây rắc rối cho .”
“Biết .”
Ta rời khỏi vườn đào, lang thang khắp nơi. Đi mãi đến , ngẩng đầu thấy một cung điện tên là Minh Điện.
“Hửm? Minh Điện?”
Vừa bước thêm một bước, chuông ở chân vang lên dữ dội. Ta vội xuống, lấy tay che chuông, trong lòng bắt đầu hoảng hốt. Đột nhiên cửa Minh Điện mở , vội chạy trốn một gốc cây lớn. Một thiếu niên tuấn tú thở hổn hển chạy ngoài, phía là một nữ nhân bệnh tật.
“Bệ hạ, chuyện gì ?”
“Không gì, cứ tưởng…” Thiếu niên tiếp, rõ ràng thấy trong mắt lúc chạy mang theo ánh sáng, nhưng ánh sáng dần tắt, cho đến khi biến mất.
“Đi thôi, trong, thể nàng yếu, về giường nghỉ ngơi cho .”
Thấy họ trong, vội vàng rời , nhưng bóng lưng thiếu niên thấy. Hắn lắc đầu:
Không thể là nàng, Tiêu Bạch tỉnh , nàng …
bóng lưng giống nàng đến , khiến mãi thể quên.
Trong yến tiệc Bàn Đào:
“Muội chạy ? Ta tìm nửa ngày.”
“Muội dạo đến một nơi gọi là Minh Điện, suýt phát hiện, may mà chạy nhanh.”
Diệp Mặc lườm một cái, còn dùng tay chọc mạnh trán : “Đã bảo đừng chạy loạn mà .”
“Thôi thôi, . Diệp Mặc ca ca, bao giờ mới bắt đầu yến tiệc? Muội đói .”
“Nghe còn thiếu Minh Vương và thê t.ử của là thể bắt đầu, đói thì ăn tạm hoa quả khác .”
Ta gì, tiện tay cầm một quả nhét miệng, trái cây ở Thiên đình thật sự ngọt. Lúc bên ngoài vang lên tiếng xướng:
“Minh Vương giá lâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nhi-tho/chuong-1.html.]
Ta nghĩ cuối cùng cũng đến, thể ăn đào tiên . Hắn đối diện chúng , ngẩng đầu thì phát hiện chính là thiếu niên lúc nãy, hóa chính là Minh Vương. Ta mỉm với , cúi đầu tiếp tục ăn trái cây, phát hiện mắt đỏ lên.
Hắn dậy đến mặt , khi còn kịp phản ứng kéo lên. Diệp Mặc nắm lấy tay còn của : “Minh Vương, xin tự trọng.”
Thiếu niên để ý đến Diệp Mặc, mà lạnh lùng , nuốt nước bọt :
“Diệp Mặc, cái … Minh Vương chắc chuyện với , một lát về, đợi ở đây…”
Chưa xong y kéo ngoài.
“Buông tay, chuyện thì .”
Hắn buông tay, xoay ôm chặt lòng, sững vài giây đẩy : “Ngươi gì ?”
Chưa xong, môi áp lên môi , cảm giác quen thuộc tràn đến. Ngay khi sắp chìm đắm, đẩy và tát một cái.
“Đây là phong thái của Minh Vương ? Thật ghê tởm.”
Hắn khẽ: “Thập Nhị, chẳng nàng thích hôn nàng ? Giả vờ cái gì?”
Ta rối loạn: “Ý gì? Trước đây chúng quen ? Trong ký ức của , từng gặp ngươi.”
Nụ của Tiêu Bạch dần biến mất: “Vậy ? Vậy cho nàng nhớ kỹ, tên là Tiêu Bạch.”
“Hửm? Tiêu Bạch? Tiểu Bạch? Ha ha ha, Minh Vương tên dễ nhớ thật.”
Nghe , ký ức về đầu gặp nàng, cũng là nụ , cũng là giọng điệu trêu chọc .
“Được , nhớ , chắc chắn quên. Nếu Minh Vương còn việc gì, về ăn đào tiên đây.”
Ngay lúc định rời , chậm rãi :
“Đợi ! Diệp Mặc là phu quân của nàng?”
Ta sững , do dự đáp: “, Diệp Mặc là phu quân của .”
Khóe môi khẽ cong lên. Hắn nàng đang dối, bởi vì hiểu nàng quá rõ.
“Sau , mặc màu đỏ.”
Nói xong, hôn nhẹ lên trán rời . Tiêu Bạch thích nàng mặc đỏ, vì nàng mặc đỏ quá thu hút ánh . Hắn thích kẻ khác ngoài nàng.
Sau khi trở về từ yến tiệc Bàn Đào, Thập Nhị cuộn ngủ gốc hòe. Một bóng đen đến bên nàng, vuốt tóc nàng, khuôn mặt nàng, sống mũi, đôi mắt, đôi môi.
“Nếu nàng khôi phục ký ức, sẽ vĩnh viễn gặp nữa ?”
Hắn xuống tựa cây, đặt đầu Thập Nhị lên đùi cho nàng ngủ thoải mái hơn.
“Không mặc y phục đỏ , vẫn mặc.”
Nhìn Thập Nhị say ngủ, nước mắt rơi xuống. Giọng nhẹ, nhẹ, sợ rằng chỉ cần lớn hơn một chút, tất cả sẽ tan biến.
“Nếu nàng từng gặp thì bao, vẫn ngây thơ, thuần khiết, đáng yêu như .”
Tiêu Bạch ôm nàng lâu, lâu, mới rời , khi còn để nhiều quả lệ chi, thứ nàng thích nhất.
Sáng sớm tỉnh dậy, thấy xung quanh là lệ chi.
“Oa, Hòe gia gia, lệ chi là ông cho con ? Con yêu con nhất!”
Lúc Diệp Mặc cầm một đống đồ đến mặt .
“Diệp Mặc ca ca, đến?”
Huynh ném đồ xuống mặt xuống bên cạnh.
“Huynh gì ! Đã xuống thì đưa cho là , còn ném?”
Huynh đưa tay bóp mặt : “Thập Nhị, chỉ vẻ ngầu một chút thôi, cần gì chọc ?”
Ta gạt tay : “Ít bóp mặt , mặt sắp bóp to .”
Vừa mở đống đồ , bên trong là y phục: đỏ, hồng, vàng, xanh.
“Huynh gì mua cho nhiều y phục như ? Ta đồ mặc mà.”
“Đó mà gọi là đồ mặc ? Toàn màu trắng. Ở nhân gian, màu trắng dùng cho tang lễ.”
“Ta Diệp Mặc, mở miệng thì , hễ mở miệng là giống như tiểu não phát triển chỉnh .”
“Cái gì? Tiểu não phát triển chỉnh? Thập Nhị, lòng mua quần áo cho , mắng . Được, cần thì thôi.”
Ta vội ôm chặt đống y phục, vẻ mặt thành khẩn nhận : “Đừng đừng đừng, sai , sai , mấy bộ đồ vẫn thích.”
Thấy thích, Diệp Mặc mới nở nụ . “À đúng , cả đống lệ chi đất là ?”
“Ta cũng , ngủ dậy là , chắc chắn là Hòe gia gia ban cho .”
Diệp Mặc liếc một cái: “Cây hòe mà cho lệ chi ? Ta thấy mới là tiểu não phát triển chỉnh.”
“Hừ.” Ta thèm để ý đến . Khi đầu , phát hiện một vị khách mời mà đến, Tiêu Bạch. Ta bật dậy, trong lòng dâng lên một tia hưng phấn.
“Tiểu Bạch, ở đây?” Ta vui vẻ chạy đến mặt .
“Muốn thì tự nhiên sẽ .” Hắn mặc một hắc y, mặt , ánh mắt đầy cưng chiều.
“Đi, đưa nàng xuống nhân gian xem thử.” Hắn đưa tay về phía .