THANH HÀ BIỆT MỘNG - 9
Cập nhật lúc: 2025-05-13 05:53:24
Lượt xem: 473
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta biết nàng không muốn có con, vậy mà ta cứ mãi quấn lấy nàng, đòi hỏi nàng..."
Ngực ta như bị ai bóp nghẹt.
Một là vì kinh hãi khi hắn lại phát bệnh.
Hai là vì khiếp sợ, thì ra hắn lén ta, đều âm thầm uống thuốc.
Ba là vì, ta hoảng sợ khi những góc khuất đen tối nhất trong lòng mình lại bị hắn nhìn thấu.
Ta không muốn sinh hạ đứa con mang dòng m.á.u vừa của Vũ gia, vừa của Vệ gia.
Bởi vì nếu đứa bé ấy chào đời, thì binh quyền Vũ gia ta sẽ danh chính ngôn thuận bị thu hồi, Vũ gia từ đó không thể sánh ngang cùng hoàng thất nữa.
Bao tâm huyết của ta, của phụ thân, của tổ tiên Vũ gia ta, sẽ dần dần tan biến, trở thành một phần của giang sơn nhà Vệ.
Đại tỷ ta đã có ba đứa con, hai gái một trai, đều do một tay ta dạy dỗ thành tài, chính là hy vọng kế thừa dòng dõi Vũ gia ta.
Chỉ có để bọn chúng tiếp nhận trọng trách của Vũ gia, mới có thể bảo vệ dòng họ vững bền.
Thì ra Vệ Thanh Hà, sớm đã hiểu rõ sự đề phòng và tính toán của ta.
Hắn vẫn ôm chặt ta, nghẹn ngào nói:
"Xin lỗi nàng, Dao nương, là lỗi của ta, xin lỗi..."
Hắn bệnh rồi.
Nhưng hắn, chỉ nhớ mỗi mình ta.O mai d.a.o Muoi
14
Thái y nói với ta, rằng Vệ Thanh Hà dùng não quá độ, nhiều năm dốc cạn tinh lực và tâm tư nên nay bắt đầu dần dần quên đi mọi chuyện.
Nhưng những điều tiếc nuối, những ký ức khắc cốt ghi tâm, lại sẽ mãi được giữ lại, cứ thế lặp đi lặp lại trong trí nhớ chàng.
Bạch Nguyệt Dao vào cung thăm ta, mái tóc nàng đã bạc trắng, Vệ Thanh Hà nhìn nàng đầy nghi hoặc, hỏi: "Ngươi là ai?"
Chàng đã không còn nhận ra Bạch Nguyệt Dao.
Ta liền ra hiệu cho Nguyệt Dao, nói: "Đây là… Thái quân nhà họ Bạch."
Bạch Nguyệt Dao cùng ta diễn vở kịch này.
Cháu gái nàng có ngũ quan giống nàng như đúc, nên ta nhờ nàng giả làm Bạch Nguyệt Dao khi còn trẻ.
Sau khi ta và Vệ Thanh Hà thành thân được một năm, Bạch Nguyệt Dao gặp được người mình yêu.
Người ấy là tân khoa thám hoa năm ấy, được gả vào nhà họ Bạch, sau làm quan đến chức Thị lang.
Bạch Nguyệt Dao thường xuyên vào cung thăm ta, giúp ta nhiều việc.
"Nương nương, bệ hạ dạo này thế nào rồi?"
Ta khẽ gật đầu, "Có ta ở đây, không cần lo lắng."
Bạch Nguyệt Dao cảm thán, "Có nương nương, chúng ta chưa từng phải lo nghĩ gì."
Vị hoàng đế mới lên ngôi chạy đến, thở hổn hển, "Tiểu thẩm nương, tiểu thúc công thế nào rồi ạ?"
Vệ Hành Sách là con trai thứ ba của nhị ca Vệ Thanh Hà, từ nhỏ được nuôi dạy trong cung, đầu óc thông minh giống Vệ Thanh Hà, nhưng tính cách lại có phần giống ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-ha-biet-mong/9.html.]
Vệ Thanh Hà đã thoái vị, nói rằng muốn sống những ngày an nhàn.
Giờ đây Vũ Trạch cũng đã có thể một mình đảm đương đại sự, nàng là trưởng nữ, các đệ muội dưới quyền đều kính phục nàng.
Ta cả đời chinh chiến bốn phương, công trạng hiển hách, lúc trẻ tuy có lúc nghịch ngợm, nhưng cũng coi như chuyện qua rồi. Nay điều duy nhất khiến ta lo lắng chính là Vệ Thanh Hà.
Thái y bảo ta, chàng sẽ ngày càng quên nhiều hơn, tự nhận mình trẻ lại, tỉnh táo cũng ngày một ít đi.
Không sao, ta sẽ ở bên chàng.
Lần thứ ba phát bệnh.
Lần thứ tư phát bệnh.
Ta và chàng cứ thế bỏ lỡ nhau hết lần này đến lần khác, những sai lầm trong đời chúng ta dần được chàng bù đắp lại qua từng mảnh ký ức.
Hóa ra điều ta muốn bù đắp cho chàng, lại là tấm chân tình chàng giấu trong những kẽ hở của thời gian.
Ta vẫn luôn nói, ta không để tâm chuyện trước kia chàng với Bạch Nguyệt Dao thế nào, bởi vì suốt những năm tháng bên nhau, Vệ Thanh Hà chưa bao giờ can thiệp vào quân vụ, cho ta tự do tuyệt đối.
Nếu chỉ xét hành động mà không xét lòng dạ, nhưng Vệ Thanh Hà dùng ký ức quá khứ nói với ta rằng, dù xét lòng, chàng cũng chưa từng vướng bận tình cảm với ai khác.O Mai d.a.o Muoi
Chàng cho ta một tình yêu thẳng thắn, quang minh.
Thì ra người chàng yêu ngay từ đầu chính là ta, thì ra điều khiến chàng tiếc nuối là ta đã không sớm biết được lòng chàng.
Thì ra câu nói "Về sau... thôi vậy" của chàng, là ý rằng, ta và chàng đã cùng nhau đi qua bao năm tháng, về sau cũng đã hiểu lòng nhau, thì cần gì phải khăng khăng mãi những hiểu lầm ban đầu nữa.
Thôi vậy.
Ta nắm tay Vệ Thanh Hà trở về cung, nghe chàng kể về chắt chít của A Chu giờ đã là một con ngựa đen nhỏ, vô cùng nghịch ngợm.
Nghe chàng than phiền rằng ngày trước ta chẳng biết điều chế hương liệu, dùng bát giác và thì là nướng mình thành mùi thịt xiên, làm mũi chàng đau nhức.
Thế nên sau đó chàng không cho ta điều chế hương nữa, những bộ y phục ta mặc bây giờ đều là hương do chính tay chàng làm.
Đợi đến lúc chàng bảo mệt rồi, ta lại đắp chăn cho chàng, dỗ chàng ngủ.
Một ngày bận rộn, ta cũng mệt mỏi rã rời, sau khi rửa mặt chải tóc, ta nằm xuống bên chàng, ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, ta nghe Vệ Thanh Hà khe khẽ nói với ta: "Hôm nay lại làm nàng vất vả rồi."
Ta mỉm cười giữa cơn mơ màng, "Trẻ lại, có muốn cũng chẳng được đấy chứ."
Vệ Thanh Hà cũng khẽ bật cười.
Vũ hoàng hậu, thê tử của chàng, chiến thần oai hùng được sử sách ghi chép rạng rỡ, ngày đầu gặp gỡ, chiếc quạt của chàng rơi xuống, khiến ta giật mình ngẩng đầu.
Kỳ thực, khi ấy không phải chàng vô tình đánh rơi, mà là mải mê ngắm ta đến mức buông tay.
Ta khi đó, đôi mắt sáng như sao, làn da như mật ong, khỏe khoắn mà hiếu kỳ, giống như một chú linh dương nhỏ lạc vào kinh thành.
Trái tim chàng khẽ rung lên trong làn gió xuân tháng ba, tay không tự chủ mà buông quạt.
"Ta là Vũ Dao, ngươi gọi ta là A Dao."
"Ta là, Vệ Thanh Hà."
Ta nắm tay chàng, cùng chàng bước vào ánh xuân rực rỡ.
(Hết)