Ta ngã đất, đảo mắt, đột nhiên cơn nghiện diễn xuất nổi lên.
Dùng sức véo vết thương ngón tay.
Lập tức chạy tới ôm lấy chân Giang Biệt Trần.
"Oa oa oa, thúc thúc!
Ngươi xem bỏ rơi , ngoài tự do tự tại tìm nam nhân trẻ , cố ý diễn trò để bỏ đây ?"
Rõ ràng.
Giang Biệt Trần từng thấy đứa trẻ nào lóc với như .
Trong nháy mắt chút luống cuống tay chân.
Hắn cau mày kéo khỏi chân , xách lên mặt.
"Đừng , tiểu nha đầu, ngươi sẽ giúp ngươi tìm.
Chỉ là hiện tại, chi bằng ngươi cho cha ngươi là ai, đưa ngươi gặp ."
Hửm?
Muốn dụ , để g.i.ế.c cha hề tồn tại ?
Thật sự coi là đứa trẻ ba tuổi ?
Ta nức nở, ủy khuất :
"Ta từng gặp cha , chỉ với tên của , là lão yêu quái lớn tuổi, hổ."
"Cũng là yêu?"
Giang Biệt Trần hừ lạnh một tiếng: "Nói cho , tên là gì?"
"Hắn tên là..." Ta ngẩng đầu Giang Biệt Trần, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Giang Biệt Trần, là thụ yêu."
Giang Biệt Trần rõ ràng sững .
Qua hồi lâu, mới thể tin nổi :
"Ta là cha ngươi?"
?
Xúc phạm ?!
Ta theo bản năng phản bác: "Ta là cha ngươi!"
Nói xong nhận đúng, vội vàng che miệng giả vờ ủy khuất.
"Thúc thúc xa! Sao ngươi còn chiếm tiện nghi của trẻ con nữa!
Cha là Giang Biệt Trần, liên quan gì đến ngươi?"
Giang Biệt Trần dùng ánh mắt phức tạp chằm chằm .
"Ta chính là Giang Biệt Trần."
Ừ ừ ừ.
Ta đương nhiên ngươi là Giang Biệt Trần .
Cá sắp cắn câu !
5
Ta giả vờ kinh ngạc, trợn to mắt.
"Thì là ngươi?!
Tên bạc tình, ngươi mà còn dám xuất hiện!"
Giang Biệt Trần vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, thậm chí còn kịp suy nghĩ tại đột nhiên xuất hiện một đứa con gái như .
"Bạc... bạc tình? Ta bạc tình với ai?"
Ta "hừ" một tiếng, chỉ , bằng giọng trẻ con:
"Ngươi, đương nhiên là bạc tình !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-dieu-thanh-khe/chuong-3.html.]
Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, như hoa tựa ngọc, sở sở động nhân, minh mâu hạo xỉ, hoa nhan nguyệt mạo, mỹ bất thắng thu, trời đất tam giới trong vòng một vạn năm nay nhất, thông minh nhất, xinh nhất, gợi cảm nhất!
Mẹ , chính là đại yêu Thanh Khê!"
Giang Biệt Trần im lặng.
Ta liếc một cái.
"Sao gì? Chột ?"
Giang Biệt Trần vẻ cạn lời, nhưng vẫn kìm nghiêng đầu một tiếng.
"Là ngươi bảo ngươi khen bà như ?"
Ta lập tức phản bác: "Khen cái gì? Ta đây là thật, xuất phát từ nội tâm..."
"Mở to mắt dối trắng trợn?" Giang Biệt Trần mở miệng cắt ngang lời .
Hắn đặt xuống đất.
Ngồi xổm mặt , đột nhiên thu vẻ mặt, nghiêm túc .
"Ta và ngươi từng chuyện đó, nàng ngay cả tay cũng cho chạm ... Ta cảm thấy, trong tình huống , thể tay sinh một đứa con với nàng.
Tiểu nha đầu, ngươi hươu vượn với như , chẳng lẽ là vì bảo vệ cha ngươi?
Một tên bỏ rơi ngươi, sinh mà nuôi, thể là thứ gì?
Nếu ngươi vì cho ngươi, thì nên bao che cho ."
Ta phản bác: "Sao ngươi là bỏ rơi ? Nói chừng là cần thì ?"
Giang Biệt Trần cúi đầu, dường như đang nhớ điều gì đó.
"Mẹ ngươi ngốc như , nếu thật lòng thích, tuyệt đối sẽ một kiên trì sinh ngươi ."
Ta như điều suy nghĩ gật đầu.
"Vậy nên ngươi quả nhiên là tên bạc tình.
Xong việc mà nhận !"
Giang Biệt Trần vì câu của mà xổm vững, loạng choạng về phía , suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Hắn định hình, mặt đen : "Ta , cha ngươi !"
"Ngươi Giang Biệt Trần?"
"Là ."
Ta mặt dày mày dạn: "Vậy cha chính là ngươi."
Giang Biệt Trần: "..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng như thỏa hiệp.
"Được, ngươi với ngươi là bà sinh ngươi với ?"
Ta liên tục gật đầu: "Đương nhiên!"
Giang Biệt Trần với vẻ "ngươi ".
Ta lập tức vung tay, bắt đầu biểu diễn như kể chuyện:
"Đêm đó, ngươi tu luyện gặp sự cố, tẩu hỏa nhập ma.
Đêm đó, phát hiện gì đó , vội vàng tìm đến, kéo ngươi về tổ chim.
Đêm đó, bà thấy ngươi suy yếu, bụng cho ngươi ăn sâu, ngươi ăn chim.
Đêm đó, ngươi nhổ sạch lông chim của , cưỡng ép 'ăn' cả đêm ngừng!
Ai ngờ sáng hôm tỉnh , ngươi trở mặt vô tình, bỏ mặc còn đang hôn mê, vội vàng rời .
Mẹ kéo thể suy yếu tìm ngươi, ngươi phi thăng thành thần, ánh mắt lạnh lùng, thừa nhận chuyện đêm đó.
Mẹ đau lòng chết, mấy tự sát, nhưng vì phát hiện sự tồn tại của , mới miễn cưỡng sống tiếp.
Từ đó trở thành đơn kiên cường bất khuất, kiên trì ngừng!"