27.
Giờ cao điểm buổi sáng bắt xe, ôm mặt xổm bên đường, tới nỗi vai run bần bật.
Lại là cái cảm giác , cảm giác trái tim bóp nghẹt, thở nổi lúc Tưởng Niên xảy chuyện
Một chiếc xe dừng bên cạnh , bước xuống xe đỡ dậy.
“Tuế Tuế? Cậu ?”
ngước mắt lên Trương Phàm, hệt như tóm cọng rơm cứu mạng, nghẹn ngào thở dốc.
“Trương Phàm, đưa tớ đến sân bay, ngay bây giờ, ngay lập tức, !”
Ở đây có một rổ Pandas
Trương Phàm dìu lên xe, trong khi đôi tay run rẩy tới mức cách nào cài dây an .
Giọng Trương Phàm nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc trong , ngoài thì gì thêm.
Xe chạy thẳng tới sân bay bằng tốc độ nhanh nhất thể.
Trên đường , Trương Phàm hỏi .
“Đi tìm ?”
ê n c u ồ n g gật đầu, chẳng thể bình tĩnh nổi.
Có vẻ như Trương Phàm đoán điều gì.
Khi chúng tạm biệt tại sân bay, vẫn gọi , cuối cùng với một chuyện.
Cậu : “Tuế Tuế, sẽ hơn thôi.”
28.
Mọi ai cũng , chỉ là mù tịt.
Vương Tiểu Lộ : “ là Tưởng Niên hồi phục trí nhớ . đồng thời, trong đầu hình thành một khối u, nguy hiểm.”
“Cậu lập tức thông đồng với bệnh viện và giấu nhẹm chuyện . Sau đó nghĩ chủ ý rách nát, ép diễn cùng với để gạt cô.”
Anh : Giấc mơ là giả, tình trong mơ là giả, ly hôn cũng giả nốt.
Anh : Lúc bệnh, Tưởng Niên luôn túc trực bên . Trời gần sáng mới gọi bạn của tới.
Anh : Chuyện ở quán bar là do Tưởng Niên bảo theo bảo vệ . Đêm ở đồn cảnh sát, luôn trông chừng ngoài cửa, hề rời giây phút nào.
Anh …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thang-nam-tue-tue-nien-nien/27282930.html.]
“Tưởng Niên đúng là kẻ si tình vĩ đại. Ly hôn xong thì nhốt trong nhà, sưng cả mắt. Cô cho rằng thích đeo kính râm ban ngày ban mặt lắm .”
“Bản thì chịu khám. Vừa cô viện vội đuổi theo.”
Trương Phàm cũng : “Tuy gặp mấy vui vẻ, nhưng thật Tưởng Niên tìm gặp riêng tớ. Cậu với tớ rằng là cô gái nhất đời. Còn hy vọng… tớ chăm sóc cho .”
29.
Trên chuyến bay nước ngoài, tính đếm từng chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ mà thành tiếng.
Theo lời Vương Tiểu Lộ, tìm bệnh viện và thấy của Tưởng Niên.
Bà trông tiều tụy vô cùng. Đôi mắt bà bàng hoàng ngay khi thấy .
“Tuế Tuế…”
Bức tường bệnh viện kiên cố chia cách và Tưởng Niên thành hai nửa.
ở bên ngoài, lòng đau như cắt.
Anh bên trong, xanh xao mà say giấc yên bình.
Rõ ràng mới chỉ một tháng xa cách, gầy nhiều thế? Sao chịu mở mắt …
cố chấp canh giữ ở nơi chỉ cách hai, ba mét. Mặc kệ ai đến , đều rời khỏi một phút giây nào.
thành khẩn cầu xin Tưởng Niên.
“Dì ơi, đừng đuổi con . Anh nhất định cần con…”
Ánh mắt bà còn trách móc xa lánh. Bà chỉ vỗ vai , đau lòng :
“Con là đứa trẻ . Ban đầu, dì nên đổ tội lên con.”
“Đây là sự lựa chọn của tiểu Niên, thằng bé hy vọng con thể một cuộc sống mới…”
Chỉ là, cuộc sống mới đó còn .
30.
Tưởng Niên chuyển phòng bệnh đặc biệt. Người nhà cuối cùng cũng thể đến gần chăm sóc.
Ca p h ẫ u t h u ậ t cho là thành công. Chỉ điều… thể tỉnh là một ẩn .
oán hận ông trời. Tại bắt hứng chịu quá nhiều đau khổ.
Về phần , mừng vì bản sống trong ngu ngốc quá lâu. còn thể ở bên .
Bất kể ngày dài đêm đen, dù tỉnh táo say ngủ, mỗi một thở, mỗi một nhịp đập nơi tim đều đang với rằng: Tuế Tuế, sẽ một ngày trở về bên em…