Mưa rơi.
Dạo , thành phố như ai đó đang bật hộ cô.
Kỳ Dung về đến nhà khi trời tối. Trên bàn ăn là bát mì còn nóng, cùng một vỉ thuốc dày cô lấy từ bệnh viện.
Cô kịp ăn. Bụng quặn lên từng cơn âm ỉ. cô dám nghỉ ngơi. Lục Trạch ghét cô "lười biếng".
Chín giờ. Cửa mở. Anh bước . Áo khoác vắt hờ, vẻ mặt tối sầm .
“Anh ăn gì ?” – Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Anh trả lời. Đôi mắt đen lướt qua vỉ thuốc, dừng một giây.
“Lại giả vờ bệnh để lấy lòng thương hại ?”
Cô sững .
“Không… em chỉ—”
“Gặp Hà Vỹ vui vẻ thế cơ mà. Sao về đây vờ yếu đuối?”
Anh bước tới, túm lấy cổ tay cô, kéo cô sát .
“Cô tin cô trong sạch ?”
“Lục Trạch, em gì với cả…”
“Vậy để xem, cô còn giả bộ đến mức nào.”
Giọng thấp, trầm, như tiếng sấm vọng từ ngực, mang theo ngọn lửa đen bốc cháy từ ghen tuông.
Không đợi cô kịp phản ứng, cúi xuống, bế thốc cô lên.
“Lục Trạch, đừng… hôm nay em khỏe…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thang-ba-khong-hoa-no/chuong-9-mot-dem-khong-hoa.html.]
“ hỏi cô khỏe .”
Anh đẩy cô xuống giường.
Từng cái siết, từng lời , từng ánh mắt – là yêu.
Chỉ là cơn cuồng nộ ngụy trang bằng thể xác.
Cô , cãi, vùng vẫy. Cô còn sức nữa. Trong lòng đau hơn thể xác. Đau đến mức còn nổi.
Khi thứ kết thúc, cô chỉ yên, ánh mắt lên trần nhà như thể linh hồn còn trong xác.
Anh bước khỏi giường, mặc áo, đầu cô một – ném một câu như đ.â.m tim:
“Nếu cô thể diễn với Hà Vỹ, thì cũng nên quen với chuyện thế .”
Cô siết chặt ga trải giường.
Cửa đóng . Căn phòng tối tăm.
Cô dậy, run rẩy, cắn chặt môi để phát tiếng . Tay mò lấy vỉ thuốc bàn, nhưng kịp mở, cơn đau dày quặn lên khiến cô khuỵu xuống thảm.
“Mình … …”
“Đừng để thấy… đừng để ai thấy…”
Đêm đó, trong nhật ký, cô gì.
Chỉ gấp đôi trang giấy, kẹp một cánh hoa đào khô rụng từ năm ngoái.
Và một dòng mực lem nước:
“Ngày hai mươi mốt vợ .
Đêm nay em – những vết thương cần máu, nhưng vẫn đau đến thấu tim.”