THẦN Y BÁO HUYẾT - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-22 16:06:05
Lượt xem: 911
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Con ngươi ta bỗng chốc co rút mạnh, giọng run rẩy:
“Tỷ… tỷ vừa nói gì?!”
“Tam muội, muội đoán không sai.”
“Trận ôn dịch năm xưa ở làng chài, căn nguyên quả thật là hàn chứng.”
Thấy ta sắp c.h.ế.c, trưởng tỷ cuối cùng cũng buông ra lời thật:
“Ta từng dùng thuốc trị nhiệt thử lên vài người. Tất cả đều sôi m.á.u mà c.h.ế.c.
Còn những người được muội chữa, chỉ sau một đêm đã có chuyển biến rõ rệt.”
“Khi ấy ta đã biết, tam muội à, y thuật của muội vượt xa ta.”
“Nếu để muội trở về kinh thành, người người sẽ vây quanh muội, ca tụng muội là nữ thần y trời ban.
Còn ta, mãi mãi sẽ bị muội đè ép.
Cả vị trí Thái tử phi ngày hôm nay rồi cũng sẽ rơi vào tay muội!”
“Ta không cam tâm.”
“Vậy nên, ta đã đánh cắp đơn thuốc của muội… lại còn bỏ vào thang thuốc muội sắc sẵn một lượng lớn phụ tử – loại dược liệu cay nóng, kịch độc.”
“Với trí thông minh của muội, chưa chắc muội không nhận ra thuốc có vấn đề.
Nhưng người bệnh phát tác quá nhanh, mà muội khi đó tuổi còn nhỏ, lần đầu hành y, đã có mấy trăm mạng c.h.ế.c trong tay, tâm loạn trí rối…
Đến cả bã thuốc lưu lại cũng bị ta âm thầm đánh tráo.”
Nàng bật cười—thứ tiếng cười đắc ý, độc địa:
“Cuối cùng, người của muội thì c.h.ế.c sạch, còn bệnh nhân của ta, dùng đơn thuốc của muội lại khỏi hẳn.
Họ khắp nơi ca ngợi là Tống Chiêu Nguyệt – Tống thần y đã cứu họ một mạng.
Cũng chính những người ấy đã đ.â.m đơn lên Tống phủ, tố muội là lang băm kê sai thuốc, gây ra cái c.h.ế.c của hơn trăm mạng người.
Sự việc khiến gia tộc kinh động.”
“Phụ thân mặc dù đã dìm chuyện xuống nhưng cũng đồng thời hủy luôn tâm hành y, cắt đứt đường y đạo của muội từ đó.”
“Thế là từ ngày ấy, thiên hạ đều tin rằng Vũ Sơn y thánh chỉ có một truyền nhân—là ta, Tống Chiêu Nguyệt.”
Cơn phẫn nộ như cuộn sóng vỡ òa, ánh mắt ta mờ đi vì cay xè, bỗng nhiên những đoạn ký ức ùa về như đèn kéo quân….
Năm ấy trên Vũ Sơn, sư phụ xoa đầu ta, tặng ta y thư, nhẹ giọng dặn dò:
“Người hành y, tâm phải vững như đá.
Phải cứu lấy chúng sinh khỏi khổ đau.”
Năm ấy ở làng chài, bé gái ôm lấy bát thuốc ta đưa, cười rạng rỡ:
“Cảm ơn nữ y Tống Chiêu Tâm.”
Nhưng chỉ trong chốc lát, nó đã ho ra m.á.u, toàn thân phát sốt, co giật, rồi c.h.ế.c trong vòng tay mẹ.
Người bệnh uống thuốc ta sắc, rên rỉ đau đớn, quằn quại giãy giụa, cuối cùng da thịt hoại tử, t.h.i t.h.ể vỡ ra mà c.h.ế.c.
Từng cảnh, từng người, suốt bao năm qua đều ghim sâu trong ta như đao găm.
Ta vẫn luôn chìm trong đống xác c.h.ế.c ấy mà không thể siêu thoát.
Ta luôn cho rằng là tại y thuật ta không đủ.
Là tại ta gây nên tội nghiệt.
Là tại ta mà người c.h.ế.c.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/than-y-bao-huyet/chuong-3.html.]
Cho nên…
“Cho nên… vết thương của phụ thân năm ấy, thật ra muội hoàn toàn có thể cứu.”
“Ca khó sinh của nhị tỷ, muội cũng có thể xử lý.”
“Thật ra… muội làm còn tốt hơn cả ta.”
“Nhưng muội không dám.”
“Tống Chiêu Tâm, muội đã sợ hãi.”
“Muội mới là chân truyền của y thánh.
Muội mới là thiên tài y đạo.”
“Thế nhưng, chính muội lại trơ mắt nhìn phụ thân mình mất m.á.u đến c.h.ế.c, nhìn nhị tỷ một xác hai mạng mà không dám làm gì!”
“Vậy nên, tam muội à, muội căn bản không có tư cách để hận ta.”
Trưởng tỷ túm lấy tóc ta, cúi sát người, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Bởi vì kẻ thật sự thấy c.h.ế.c mà không cứu… từ đầu đến cuối … chính là muội.”
4.
Ngày hôm ấy, ta bị trưởng tỷ g.i.ế.c người g.i.ế.c cả lòng, mang theo nỗi hận, c.h.ế.c trong tiếng trống nhạc rộn ràng của đại hôn.
Ta chưa từng nghĩ… mình lại có thể mở mắt lần nữa—quay về thời điểm mà mọi chuyện vẫn còn kịp xoay chuyển.
Nhị tỷ biết chuyện xưa, nàng không trách ta, chỉ là… không còn tin ta nữa.
Ta nhắc nhở nàng:
“Nhị tỷ, tỷ quên rồi sao? Ta cũng là truyền nhân của Vũ Sơn y thánh!”
Nhị tỷ định nói rồi lại thôi.
Trưởng tỷ đã bật cười nhạt trước:
“Tam muội, muội còn dám mở miệng nói câu ấy?
Muội quên rồi sao, trận dịch ở làng chài năm ấy, muội đã gây ra bao nhiêu mạng c.h.ế.c vì y thuật của mình?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta đè nén lửa giận đang dâng trào nơi lồng ngực, không phản bác.
Chỉ lạnh nhạt liếc nhìn tên ăn mày trước mặt.
“Tỷ tỷ, tay chân người này sưng tím, các vết nứt hoại tử mưng mủ, nhìn thế nào cũng không giống tổn thương do giá lạnh… mà giống bệnh ….hoa liễu.”
Trưởng tỷ đang nắm tay tên ấy bỗng giật nảy mình, vội vã hất ra như thể bị rắn cắn.
Nàng xưa nay thích tận dụng lúc đường phố đông người để bốc vài kẻ hành khất làm “người bệnh đáng thương”, dựng cảnh chữa trị, lấy tiếng thơm truyền đến hoàng gia.
Kiếp trước, ta từng không hiểu vì sao nàng lại dám phớt lờ nhị tỷ sắp sinh khó, mạo hiểm đắc tội cả vương phủ.
Giờ ta đã rõ.
Năm đó nàng gấp rút rời núi, chính là vì nhận được thiệp cưới của nhị tỷ.
Khi rời đi, ta nghe nàng lẩm bẩm:
“Con ngốc ấy mà cũng được gả vào vương phủ sao?”
Nàng ghen tị vì nhị tỷ gả cao, nên gấp gáp xuống núi khoe khoang tài năng.
Nàng sợ ta cướp đi ánh sáng của nàng, nên dùng hơn trăm mạng người ở làng chài để dập tắt tâm hành y của ta.
Nàng chọn chữa cho kẻ nghèo khổ, nhưng lại thản nhiên đứng nhìn người thân c.h.ế.c.
Tất cả đều đã được tính toán từ trước.
Nàng sẵn sàng dẫm lên t.h.i t.h.ể người nhà, khoác danh “đại nghĩa diệt thân”, từng bước trèo cao vào Đông Cung.
Một kẻ sẵn sàng vì vinh hoa mà vứt bỏ nhân tâm, làm sao có thể thật lòng thương cảm một tên ăn mày?