Thần Tài Âm - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-09-30 15:28:56
Lượt xem: 401

Đêm giao thừa, khi đang chờ đón năm mới, chợt bắt gặp một tí hon chỉ cao chừng 80 cm đang thì thầm bên ngoài tường nhà.

 

“Tài vận năm nay thịnh quá, nên ban cho nhà nào đây nhỉ?”

 

ba giờ sáng, nhà nào cô bé một hát ca giữa gian nhà chính, sẽ tặng rương vàng bạc cho cô bé .”

 

“Ôi chao, uống lố mấy chén mà lỡ miệng điều kiện ?”

 

cũng chẳng , thấy cũng là cái phúc mà nó nên thôi!”

 

1.

 

Nghe , mắt cha sáng rực lên.

 

Cha vội kéo bên cửa sổ, hai cha con cùng len lén ngó ngoài. 

 

Quả nhiên, một tí hon cao chừng 80 cm đang ì ạch kéo theo một chiếc rương lớn. 

 

Cả lẫn rương đều tỏa ánh kim quang chói lóa, chẳng thứ tầm thường!

 

“Là ngài ! là ngài ! Giống hệt lời ông Lưu tả năm ngoái!” Cha xoa tay kích động , giấu nổi nỗi mừng khấp khởi.

 

“Thật ? Năm ngoái ông Lưu gặp Thần Tài đêm ba mươi, đến mùng chín Tết trúng độc đắc luôn đấy!” Mẹ cũng hào hứng, vứt phăng điện thoại sang một bên, nắm chặt lấy tay cha.

 

“Sao Thần Tài bé tí thế ạ? Mà ban lộc giữa đêm, còn đòi con gái hát cho nữa?” Kiểu trông chẳng giống một vị thần chính đạo chút nào, buột miệng phản bác.

 

“Trẻ con gì mà bậy! Cẩn thận mạo phạm thần linh!” Cha gắt khẽ.

 

“Mình ơi, em cũng thấy lo lo. Hay là… cứ để em hát cho ngài nhé?” Mẹ ngập ngừng.

 

“Bà im ! Cái mặt già của bà với cái giọng chua loét mà cất lên, coi chừng dọa Thần Tài chạy mất dép!” Cha gạt phắt .

 

Mẹ thì im thin thít, dám thêm lời nào.

 

Rồi cha sang vỗ về : “Tiểu Mạc đừng sợ, ở trong nhà cơ mà, cha đây !”

 

Giữa đêm hôm khuya khoắt, một trong căn nhà trống huơ trống hoác để chờ một thứ quái dị, bảo sợ cho ? vội sang cầu cứu

 

Mẹ chỉ khẽ nháy mắt, hiểu ý nhưng lòng vẫn nặng trĩu nỗi e sợ.

 

, chẳng dám cãi lời cha, chỉ đành chỉnh trang một chút run rẩy giữa gian nhà chính. 

 

Tim đập thình thịch liên hồi, ngừng ngoái về phía góc nhà nơi cha đang nấp, mong tìm chút an ủi.

 

Tiếng đồng hồ quả lắc cũ kỹ điểm đúng ba tiếng, âm thanh khô khốc trong đêm tĩnh mịch. căng thẳng đến độ móng tay như bấm rách da thịt, miễn cưỡng cất tiếng hát, lắp bắp run rẩy. 

 

hát mãi, hát đến khi trời hửng sáng, cổ họng khàn đặc như lửa đốt, mà bóng dáng Thần Tài vẫn chẳng thấy .

 

Cha chắp tay lưng, cau mày , vẻ mặt đầy sốt ruột: “Lạ thật, ngài đến nhỉ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-tai-am/chuong-1.html.]

Còn thì mệt lả, gục gặc ghế, cổ họng đau rát. Trong lòng chút nhẹ nhõm, thoáng chút thất vọng.

 

“Phát tài ! Phát tài !”

 

Tiếng hét của con trai nhà dì Vương bên cạnh vang lên lảnh lót, khiến giật b.ắ.n . Cơn buồn ngủ tan biến, bật phắt dậy. Cha lao như tên b.ắ.n ngoài, cũng cuống quýt chạy theo .

 

2.

 

Vừa sân, thấy dì Vương đang cố bịt miệng thằng con ngốc nhà .

 

“Có lộc gì thế?” Cha vội hỏi.

 

“Lộc lá gì ! Thằng bé nhà nó khờ, linh tinh đấy!” Dì Vương xua tay lia lịa, mặt tái mét.

 

“Có mà! Trong mơ con thấy một nhỏ tí hon cho con chiếc va li , bên trong tiền là tiền luôn!” Thằng nhóc chẳng chịu thua, gạt tay , chạy tuốt nhà ôm một chiếc va li da. Nó bật tung nắp ngay mặt .

 

Bên trong là những cọc tiền một trăm tệ mới cứng. Dân kế toán như liếc qua là , chiếc va li chứa ít nhất cũng nửa triệu tệ!

 

Cha c.h.ế.t lặng, mắt rời khỏi đống tiền . Về đến nhà, ông rũ rượi trong phòng, chỉ im lặng rít thuốc.

 

“Rõ ràng đó nhà nào con gái hát lúc ba giờ sáng thì sẽ tặng vàng bạc, chạy sang nhà dì Vương? Nhà đó chỉ một thằng con trai, chẳng lẽ nhầm cửa?”

 

Trong xóm chỉ nhà và nhà dì Vương cạnh , nhà gần nhất cũng cách mấy trăm mét. Nếu nhầm thật thì uất ức quá, công sức hát khản cả giọng để khác hưởng ?

 

“Với cả, là một rương vàng bạc cơ mà? Sao biến thành một va li tiền mặt .”

 

Cha cứ trầm ngâm như thế cả ngày, cơm nước cũng chẳng màng. Mãi đến khi mặt trời lặn, ông mới sực nhớ chúc Tết họ hàng, bèn thất thểu khỏi cửa.

 

Cha bao lâu thì trời sẩm tối. Hai con đang ăn cơm thì cửa chính đạp tung. Cha lao nhà, mặt hằm hằm sát khí.

 

“Có tối qua bà trốn trong cái tủ ở góc nhà ?” Ông chỉ thẳng mặt , gầm lên.

 

Nhìn ánh mắt đỏ vằn của cha, sợ đến mức lạnh toát cả . Đêm qua, chính năn nỉ vì quá sợ.

 

…” Mẹ run rẩy, lắp bắp nên lời.

 

“Đồ đàn bà phá hoại!” Cha rít lên, vung tay tát mạnh như trời giáng.

 

“Tối nay gặp Thần Tài!” Cha thở hồng hộc vì giận: “Ngài trách thiếu lòng tin, còn cho rình mò nên mới cố tình cho thằng nhóc nhà bên một phần lộc để cảnh cáo!”

 

“Cũng may là ngài độ lượng. Ngài , đúng ba giờ sáng nay, chỉ cần một con Tiểu Mạc gian nhà chính múa một điệu, ngài sẽ ban cho chúng phần vàng bạc còn !”

 

“Đêm nay, ai dám hỏng chuyện của thì đừng trách!” Cha trợn mắt hai con, giọng đầy đe dọa, khiến cả lẫn đều run lẩy bẩy.

 

Cái dáng vẻ , thực sự là sắp g.i.ế.c đến nơi.

 

3.

 

Mẹ ôm bên má sưng tấy, chẳng dám hé răng nửa lời.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

 

Loading...