Mặt lập tức đỏ bừng.
Thật may… thấy bộ dạng lúc của .
Kỳ An.
Hai chữ , đầu tiên thầm gọi là khi mười bốn tuổi – trong một giấc mộng đêm đông.
Trong mộng, và quấn lấy giường, da thịt kề sát, chuyện thể . Sau đó cả hai mệt mỏi đầm đìa mồ hôi. Chàng ôm lòng, lồng n.g.ự.c phập phồng theo nhịp thở dồn dập từng . Trong tiếng hô hấp trầm nặng , áp má n.g.ự.c , nhẹ nhàng gọi tên:
“Kỳ An…”
Cũng từ giấc mộng , mới nhận tình cảm dành cho Dung Kỳ An còn đơn giản là ơn cứu mạng, mà còn xen lẫn thứ tình cảm nam nữ sâu kín, rối ren.
Hưng phấn, khát khao, sợ hãi, tự ti, nhục nhã, tuyệt vọng…
Bao cảm xúc dồn dập ập tới, suýt nữa nhấn chìm .
Giống như lúc đây.
Hai chữ “Kỳ An” quanh quẩn nơi bờ môi, nhưng đến cuối cùng đành nuốt ngược trở .
“Chuyện… chuyện thể …”
Giọng run rẩy, kìm nén nổi.
Đỡ Dung Kỳ An yên ghế, vội để một câu:
“Đại nhân, tiểu nữ mời đại phu.”
Rồi hốt hoảng chạy ngoài, như thể phía thú dữ rượt đuổi.
03
Đại phu ngoài thăm khám về, liền để địa chỉ, trả một khoản bạc đặt cọc, hẹn sáng mai đến tiểu viện xem mắt cho Dung Kỳ An.
Trên đường về, ngang qua chợ, thấy đang là mùa đào chín. Quả nào quả nấy lớn, vỏ mềm như nhung, trông chỉ cần khẽ hút một là nước tràn nơi đầu lưỡi.
Nghĩ đến chuyện chữa mắt còn tốn bao nhiêu bạc, đắn đo một lúc, cuối cùng chỉ mua một quả mang về.
Vừa bước qua cổng viện, liền thấy Dung Kỳ An đó.
Chàng vóc dáng cao gầy, nay qua cơn khổ hình chốn lao ngục, càng mảnh mai, tựa như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng đủ khiến ngã quỵ.
Dưới chân , những mảnh sứ vỡ vụn vương vãi, nơi đầu ngón tay m.á.u tươi chậm rãi rơi xuống, hòa cùng nước loang dần thành một mảng u tối.
“Đại nhân!”
Trong lúc cấp bách, quên mất việc đổi cách xưng hô, vội vàng bước nhanh đến, dìu xuống ghế. Ta cầm lấy bàn tay xem xét, thấy vết cắt do mảnh sứ gây sâu, m.á.u cũng bắt đầu đông , lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xin …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-minh-cua-ta-chi-yeu-minh-ta/3.html.]
Có lẽ thấy tiếng thở dài của , giọng Dung Kỳ An khẽ vang lên, mang theo chút cẩn trọng:
“Ta chỉ là… khát.”
Ta lúc mới chợt nhớ, từ lúc đón khỏi ngục đến giờ, Dung Kỳ An vẫn uống lấy một giọt nước.
“Là sơ suất. Đại nhân… , công tử, ngài tạm đây một lát. Trong bếp hẳn còn nước sôi để nguội, lấy cho ngài một bát.”
Vừa bước cửa, yên lòng, đầu dặn dò:
“Mảnh sứ đất còn dọn, công tử chớ nên cử động, sẽ ngay.”
Khi trở với một bát nước cùng mấy tờ giấy mềm ướt và thuốc mỡ, quả nhiên Dung Kỳ An vẫn ngoan ngoãn yên tại chỗ.
Chàng cụp mắt, gương mặt tĩnh lặng như bức tượng Quan Âm trong tự viện, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Ta đưa bát nước đến mặt, nhẹ giọng cảm ơn, uống cạn từng ngụm nhỏ.
“Để xử lý vết thương cho công tử. Có lẽ sẽ đau, mong công tử nhẫn nại đôi chút.”
“Làm phiền cô nương .”
Làn da Dung Kỳ An trắng đến mức gần như trong suốt, yếu ớt mỏng manh, khiến vệt m.á.u đỏ càng trở nên chói mắt.
Ta cẩn thận từng chút, động tác nhẹ nhàng hết mức để băng bó vết thương. Sau đó mới cúi nhặt sạch những mảnh sứ vỡ nền đất, lòng khẽ thở một an .
04
Lần đầu tiên gặp Dung Kỳ An, mười hai, còn mười bảy.
Chàng đỗ trạng nguyên, nhập triều quan, hoàng đế cực kỳ tín nhiệm, là tân quý nhân chốn kinh thành, tiền đồ rộng mở.
Còn , chính phụ ruột hắt hủi, cho mang họ của ông , chỉ gọi bằng hai chữ “tiện nữ”.
Đêm , phụ say rượu trở về, túm lấy tóc mẫu – đang ngủ cạnh giường sưởi – kéo lê bà sân.
Ta chạy theo ngăn cản, ông đá mạnh một cái, thể đập bậc cửa đau đến nhúc nhích nổi, chỉ thể trơ mắt ông cầm thanh củi lửa, ngay mặt , đánh mẫu đến chết, say khướt ngã vật xuống sân.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đêm đó tuyết rơi dày đặc. Gió lùa qua sân như tiếng dã thú gào rú, rít lên từng cơn, che lấp thanh âm còn sót của nhân gian.
Người già trong thôn , hơn mười năm mới thấy một trận tuyết lớn đến .
Ta mái hiên, lặng lẽ tuyết từng chút từng chút phủ kín thể phụ mẫu, nuốt chửng hai họ tĩnh mịch. Trong lòng cũng dần trở nên tê liệt.
Khi , chỉ nghĩ: nếu c.h.ế.t , kịp đầu thai nữ nhi của mẫu ?
Sáng hôm , tuyết vẫn ngừng. Ta thế mà vẫn sống.