Tham Gia Gameshow Cùng Oan Gia Ngõ Hẹp - P5

Cập nhật lúc: 2025-03-03 01:16:24
Lượt xem: 810

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi chớp chớp mắt, theo bản năng quay đầu nhìn phòng khách phía sau.

Căn nhà này ở vị trí khá tốt, là tôi và Bùi Việt mua sau khi kết hôn.

Nội thất, đồ đạc bên trong, đều là do tôi và Bùi Việt từng chút một quyết định trong lúc cãi vã.

Trong thẻ ngân hàng còn một ít tiền nhàn rỗi.

Là tiền hai đứa tiết kiệm để phụng dưỡng cha mẹ.

Có lẽ sau khi trở mặt với Vương Mân, những thứ này sẽ biến mất.

Thậm chí có thể sẽ sống khổ sở hơn.

Nhưng…

Con người ta luôn phải có những khoảnh khắc sống vì lương tâm chứ.

Tôi lại ngồi xuống, mở một chai rượu.

Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, khiến tôi rùng mình.

Nhưng giọng tôi rất bình tĩnh.

"Mất thì mất thôi, chúng ta đâu phải là chưa từng sống khổ."

Hồi nhỏ, tôi và Bùi Việt sống cùng một khu.

Đều là nhà thuê.

Nhà tôi hướng tốt, tiền thuê nhà một tháng ba trăm năm mươi tệ, nhà bếp và nhà vệ sinh chỉ cách nhau một tấm ván gỗ tự lắp.

Nhà cậu ta hướng không tốt, lại còn gần cống thoát nước ven đường, cứ mưa xuống là nước chảy hết vào đó, làm cho một góc nhà ẩm ướt.

Nhưng nhà cậu ta vẫn ở đó.

Vì căn nhà đó rẻ, tiền thuê một tháng chỉ có hai trăm tệ.

Tôi từng thấy cậu ta kì kèo với ông lão thu rác cả buổi chỉ vì một đồng năm hào.

Cậu ta cũng từng thấy tôi đứng ở sân bóng rổ trong công viên nhỏ cả buổi, chỉ để chờ những người chơi bóng uống nước xong đi nhặt chai.

Ồ.

Tôi nhớ có lần cậu ta còn cướp của tôi hai cái chai!

Khốn kiếp!

Lại càng ghét cậu ta hơn!

Nhưng bây giờ có ghét cũng vô dụng.

Tôi là vợ cậu ta.

Không thể khi gặp nạn lớn lại bỏ mặc nhau chứ?

Tôi là người.

Không phải chim.

Gió đêm hơi lạnh.

Tôi xoa xoa cánh tay.

"Cậu thử thu thập chứng cứ rồi tìm phóng viên xem sao?"

"Ừ."

Chúng tôi im lặng uống rượu.

Bùi Việt đột nhiên lên tiếng.

"Xin lỗi, Sầm Uyên.”

"Đã kéo cậu vào chuyện này, hay là chúng ta ly hôn đi? Cậu còn có thể lấy được một ít tiền."

Cũng lạ.

Rõ ràng tôi rất ghét Bùi Việt, nhưng vừa nghe cậu ta nói đến chuyện ly hôn là tôi lại nổi đóa.

Nhưng không phải ở bụng dưới.

Mà là ở tim.

"Đồ thần kinh! Hai chúng ta kết hôn là cốt truyện cốđịnh của cuốn sách này.”

"Cậu biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là định mệnh.”

"Đây là số mệnh của chúng ta, tôi trốn không thoát, cậu cũng đừng hòng...”

"Đừng hòng bỏ rơi tôi!"

Bùi Việt khẽ cười.

Cậu ta cởi áo khoác ra choàng lên người tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-gia-gameshow-cung-oan-gia-ngo-hep/p5.html.]

Vừa mở miệng đã là giọng điệu khiêu khích quen thuộc.

"Được, tôi không bỏ. Dù sao đồ ngốc như cậu cũng khó tìm, tôi phải giữ lại bên cạnh để quan sát cho kỹ."

Tôi lại nổi đóa.

Lần này là ở đầu.

Tôi đ.ấ.m mạnh vào tay cậu ta.

"Tôi ngốc chỗ nào?

"Năm đó, chị đây ba năm cấp ba luôn vững vàng ở vịtrí nhất khối tự nhiên đấy! Tên hề họ Bùi nào đó có học c.h.ế.t cũng không vượt qua tôi được lần nào chứhả?"

Thật ra, tôi rất ít khi nhắc đến thành tích của mình trước mặt người khác.

Nhưng trước mặt Bùi Việt, tôi luôn không nhịn được mà nói về những chuyện cũ kỹ này.

Vì tôi cảm thấy, đó là một trong số ít những điều có thểchứng minh tôi không phải là nhân vật phụ.

Bùi Việt lại lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.

Những ngón tay thon dài của cậu ta khẽ động.

Chiếc mũ của áo hoodie trùm xuống.

Vành mũ rộng che khuất tầm nhìn của tôi.

"Không phải đồ ngốc thì tại sao đêm hôm khuya khoắt lại mặc váy hai dây ra ngoài?"

"Vì đẹp đấy!"

Quần áo của Bùi Việt quá rộng.

Tôi hất mũ ra, khẽ lắc người.

Chiếc váy liền trượt xuống vai tôi.

Tôi xoay một vòng trước mặt cậu ta.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Vạt váy vẽ nên một đường cong trên không trung.

Vô tình lướt qua đầu ngón tay của Bùi Việt.

Cậu ta theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay.

Nhưng không bắt được.

"Lúc người mẫu xoay người, vạt váy đẹp tuyệt vời, khiến tôi say đắm ngay lập tức, bỏ ngay ra hai trăm tệmua luôn! Thế nào?"

Tôi lại vui vẻ xoay một vòng nữa.

Định ngắm thêm lần nữa.

Nhưng chưa xoay xong.

Tôi đã cảm thấy một lực mạnh kéo mình ở eo.

Giây tiếp theo, tôi ngã ngồi vào lòng cậu ta.

Hai cánh tay rắn chắc của người đàn ông dễ dàng ôm trọn eo tôi, bắp tay săn chắc áp sát vào vai tôi.

Gió đêm se lạnh bị cậu ta chắn hết.

Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi nóng.

Đều tại nhiệt độ cơ thể Bùi Việt quá cao.

Tốc độ chớp mắt cộng hưởng với nhịp tim hỗn loạn.

Đầu óc trống rỗng.

Cho đến khi cằm Bùi Việt đặt lên vai tôi, râu ria cọ vào khiến tôi kêu lên.

"Cậu đi cạo... ưm."

Cậu ta bất ngờ giữ chặt má tôi, hơi nghiêng đầu, hôn xuống.

Tôi lại cứng người.

Nhưng rất nhanh, thứ cứng hơn cả tôi đã xuất hiện.

Chiếc váy ngủ bằng vải cotton trắng tinh trải ra trên đùi cậu ta.

Có lẽ đêm đó uống rượu, cả tôi và Bùi Việt đều hơi mơ màng.

Lúc phối hợp cũng bớt đối đầu nhau hơn mọi khi.

Chiếc ghế dài bằng gỗ đã hơi hỏng.

Tiếng kẽo kẹt càng thêm chói tai.

Hoa thanh tú bên cạnh chắc là do tôi tưới quá nhiều nước vào buổi tối, những giọt nước trượt xuống cánh hoa rơi trên ghế dài, ướt một mảng.

Sau đó, Bùi Việt thu thập được chứng cứ rồi gửi nặc danh cho Tang Trữ và Thẩm Tu Trình.

Hai người là nam nữ chính lương thiện.

Loading...