Tôi cắn môi, quay sang nhìn Bùi Việt đang khoanh tay dựa tường im lặng nãy giờ, dứt khoát bôi nhọ.
"Đừng có ra vẻ cool ngầu nữa! Sao cửa này không mởđược? Bùi Việt, có phải cậu thầm mến tôi không?"
Bùi Việt ngẩn người, bị chọc cười.
Lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
"Cậu tưởng tôi bị điên à?"
"Ai biết được, dù sao tôi cũng xinh đẹp trời sinh, cậuyêu tôi là chuyện đương nhiên, nhưng gà rừng làm sao xứng với phượng hoàng! Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng yêu tôi đấy!"
Bùi Việt tùy tiện kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cười lưu manh hỏi ngược lại tôi.
""Lên" là từ loại gì vậy? Động từ à?"
Câu hỏi bất ngờ của cậu ta làm tôi sững sờ tại chỗ.
Sau khi hoàn hồn thì mặt tôi đã đỏ bừng.
"Cậu cậu cậu! Cậu đang nói cái gì vậy hả!"
Bùi Việt chống một tay lên lưng ghế, chống cằm bình tĩnh nhìn tôi luống cuống.
Phòng livestream tràn ngập dấu chấm hỏi.
[Không phải chứ, hai người này chơi lớn vậy sao? Ngụy tướng quân lau mồ hôi.JPG]
[Bé nhỏ của tôi đã bị chấn động mạnh mẽ, đây là sựdũng mãnh của cặp đôi oan gia sao?]
[Bùi Việt cố tình chọc cô ấy tức giận, muốn ép cô ấy lộbộ mặt thật đấy.]
[Người phía trên, anh chắc chắn là anh ta đang trêu chọc Sầm Uyên chứ?]
[Thú vị ghê! Cặp vợ chồng bên cạnh vào một căn phòng mà nếu không thật lòng thật dạ yêu đối phương thì sẽ không ra được, bây giờ cũng chưa ra được.]
…
Đúng lúc tôi đang hoảng loạn, ê-kíp chương trình đã nhét một tấm thẻ nhiệm vụ mới vào khe cửa.
Trên đó viết…
[Hãy nói ra lý do các bạn ghét đối phương.]
Lý do nhiều lắm chứ!
Tôi lập tức khôi phục lại sức chiến đấu, hướng về phía ống kính livestream và cư dân mạng khóc lóc kể lể.
"Năm lớp 11 tôi thích chơi Tiểu Kiều, kết quả tên chó c.h.ế.t này biết được, liền xin nghỉ về nhà cày lên top server Lan Lăng Vương, in ra dán lên bàn học của tôi! Mọi người nói xem cậu ta có đáng ghét không?!"
Bình luận:
[Hít hà… Nói vậy thì Bùi Việt đúng là hơi đểu đấy!]
[Người chơi Tiểu Kiều đồng cảm sâu sắc, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nào ai hiểu?]
[Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, thứ tai họa Sầm Uyên này khi nào mới buông tha cho Bùi Việt nhà tôi đây?]
…
Bùi Việt lạnh lùng hừ một tiếng, đôi lông mày rậm sắc bén hơi nhướn lên: "Sao cậu không nói những chuyện cậu làm sau đó?"
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Ký ức xưa cũ ùa về.
3
Năm đó để trả thù Bùi Việt, tôi dùng nick phụ giả làm em gái ngọt ngào mà cậu ta thích nhất.
Làm nũng không ngừng nghỉ quấn lấy cậu ta.
"Anh giỏi quá đi! Có thể dẫn em chơi cùng được không?”
"Em hơi ngốc nghếch, không biết chơi lắm.”
"Anh ơi, cầu xin anh đó~"
…
Tôi mất nửa học kỳ mới câu được Bùi Việt.
Trốn trong chăn nói chuyện yêu đương thường thấy giữa các cặp đôi với cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-gia-gameshow-cung-oan-gia-ngo-hep/p2.html.]
Không khí loãng dần.
Tai tôi đỏ bừng.
Tôi cố tình liên tục nói mình muốn hôn cậu ta, ôm cậuta.
Cuối cùng, Bùi Việt bắt đầu chủ động hỏi tôi: "Bảo bối, khi nào chúng ta gặp mặt vậy?"
Tôi thuận miệng nói một cái trung tâm thương mại gần đó.
Ngồi trong quán cà phê bên cạnh nhìn cậu ta đợi cảbuổi chiều.
Trên điện thoại là tin nhắn anh ta liên tục gửi đến.
[Bảo bối anh đến rồi, em ở đâu vậy?]
[Chưa dậy à?]
[Anh mua trà sữa cho em rồi, còn có món thịt nướng ởquán mà lần trước em nói muốn ăn nữa, anh đặt chỗrồi.]
[Sao em không trả lời anh?]
[Bảo bối?]
[Tang Trữ?]
Đúng vậy.
Tôi nói với Bùi Việt trên nick phụ rằng tôi tên là Tang Trữ.
Đây là cái tên mà tôi lật tìm trong công cụ tạo tên hồi lâu mới tìm được một cái tên mà chắc chắn chẳng mấy ai dùng.
Kết quả không ngờ.
Hôm sau có một nữ sinh xinh đẹp chuyển đến lớp tôi.
Tên là… "Tang Trữ".
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi choáng váng.
Theo bản năng nhìn về phía Bùi Việt.
Quả nhiên cậu ta đang chăm chú nhìn Tang Trữ đang tự giới thiệu trên bục giảng, lông mày hơi nhíu lại.
Sợ đến mức tôi vội vàng viết giấy nhắn cho cậu ta, chứng minh thân phận.
Tránh cho cậu ta hiểu lầm Tang Trữ, gây phiền phức cho người đẹp.
[Cái đó, người yêu đương với cậu thực ra là tôi… Tôi không biết thật sự có người tên này! Tôi chỉ muốn trảthù cậu vì lúc trước cậu dán ảnh top server Lan Lăng Vương lên bàn học và trán của tôi…]
Bùi Việt cứng đờ người một cách rõ ràng.
Tan học, cậu ta túm cổ áo sau của tôi, lôi tôi lên sân thượng như xách gà con.
"Xin lỗi Bùi Việt! Tôi sai rồi!"
Tôi tranh thủ xin lỗi trước khi Bùi Việt mở miệng.
Cậu ta im lặng, đôi mắt đen như phủ một tầng sương mù u ám, khiến người ta không đoán được, cảm giác áp bức rất mạnh.
Tôi chỉ có thể liên tục tìm cách bù đắp một cách hèn mọn.
Còn theo bản năng chuyển sang giọng điệu nũng nịu mỗi tối nói chuyện với cậu ta.
"Thật sự xin lỗi mà~ Anh đừng giận nữa được không? Em thật sự biết lỗi rồi, sau này em không dám trêu anh nữa…"
Tôi ngẩng đầu, chân thành chớp chớp mắt nhìn cậu ta, chắp hai tay xoa xoa.
Bùi Việt ngẩn người.
Ngượng ngùng quay mặt đi.
Yết hầu khẽ chuyển động.
Giọng điệu lạnh lùng không tự nhiên.
"Thôi bỏ đi, tôi lười so đo với cậu."
Nói xong, cậu ta lóng ngóng rời khỏi sân thượng.
Để lại tôi ngơ ngác đứng tại chỗ.
Trong đầu hiện lên hai chữ: Chỉ vậy thôi á?
Tôi còn tưởng cậu ta sẽ ăn tươi nuốt sống tôi chứ.