Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THÁI TỬ PHI THÔI NGỌC XU - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:32:53
Lượt xem: 966

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm sau, khi Lý Trường Ninh đăng cơ, hậu cung sẽ có thêm vô số phi tần, phụ thân ta lại cáo lão hồi hương, nhi tử ta trên ngôi vị Thái tử sẽ không còn ai che chở.

Chu gia với thân phận ngoại thích, Chu Cẩm Lan lại đang độ xuân sắc, sẽ là đối thủ đáng gờm nhất của ta sau này.

Tiết Đài lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn.

Hắn không ít lần trong mộng gọi tên Tiết Đài, khiến ta trằn trọc thao thức cả đêm.

Hai người này, bất kỳ ai sinh hạ hoàng tử, đối với con ta mà nói, đều là mối họa khó lường.

Ta tuyệt đối không thể để hai mối họa này, cùng ta tiến vào hoàng cung.

Ta phải ở ngay trong Phủ Thái tử, loại bỏ chúng.

Chương 12

Lý Trường Ninh để tìm chút thanh tịnh, bắt đầu thường xuyên lui tới Định Quốc Công phủ. Tiết Đài mấy lần khóc lóc quấy phá, thậm chí còn dọa sống dọa chết, nhưng hắn vẫn làm ngơ.

Tiết Đài trong cơn giận dữ, phóng hỏa đốt Phủ Thái tử.

Ngọn lửa lớn tuy đã được dập tắt, nhưng bộ sưu tập trân quý trong thư phòng hắn đã hóa thành tro bụi.

Trong số đó, có cả món quà hắn đã dày công tìm kiếm suốt ba năm, định dùng để mừng thọ phụ hoàng, một viên đan dược vô cùng quý hiếm.

Hắn tức giận đến suýt hộc máu.

Tiết Đài không màng tất cả, vừa khóc vừa chất vấn hắn.

"Thiếp còn không bằng những vật c.h.ế.t kia sao? Vì sao chàng trốn tránh thiếp, không chịu gặp thiếp?"

"Câm miệng!" Lý Trường Ninh tức giận đến run người.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tiết Đài ngẩn người một giây, sau đó bắt đầu gào khóc.

"Lý Trường Ninh, chàng không còn yêu thiếp nữa sao? Sao chàng có thể đối xử với thiếp như vậy?"

Nàng ta khóc lóc thảm thiết, đến cuối cùng chỉ còn tiếng nức nở đáng thương, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lý Trường Ninh.

Lý Trường Ninh vẫn thờ ơ quay lưng rời đi.

Sắc mặt Tiết Đài lập tức trở nên dữ tợn.

Lý Trường Ninh thân thể chật vật đến tìm ta, vạt áo bào vốn không vướng chút bụi trần của hắn, nay lại lấm lem vết cháy đen, vô cùng nhếch nhác.

Ta thay y phục cho hắn, rồi rót một chén trà nóng.

"Chàng không cần lo lắng, A phụ đã tặng cho thiếp thanh bảo kiếm trân quý của người, bảo thiếp dâng lên phụ hoàng làm quà mừng thọ.

So với đan dược, e rằng phụ hoàng sẽ thích món quà này hơn."

Thanh kiếm này tượng trưng cho lòng trung thành của Thôi gia, cũng đồng nghĩa với việc Thôi gia triệt để giao lại binh quyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-phi-thoi-ngoc-xu/chuong-9.html.]

Bàn tay Lý Trường Ninh nắm lấy chén trà, siết chặt đến trắng bệch.

Hắn cúi gằm mặt, giọng nói đầy khó khăn.

"Ngọc Xu, đa tạ nàng. Nàng luôn xuất hiện mỗi khi ta gặp khó khăn.

Nhưng ta lại chẳng thể cho nàng bất cứ điều gì."

Ta mỉm cười đáp.

"Chúng ta là phu thê, không cần khách khí như vậy."

Hắn lẩm bẩm như nói với chính mình.

"Thật kỳ lạ, giờ đây nàng ta ở ngay trước mắt, ta lại chẳng còn muốn nữa rồi."

Ta coi như không nghe thấy.

Ta đã sớm nghĩ đến ngày này, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh đến vậy.

Khi hắn còn niên thiếu, gặp gỡ một thiếu nữ ngây thơ rực rỡ như Tiết Đài, nàng ta rốt cuộc vẫn khác biệt so với những nữ tử bị quyền lực trói buộc.

Tựa như một giọt cam lộ rơi vào Đông Cung ngột ngạt, lạnh lẽo.

Lý Trường Ninh khi còn là một thiếu niên, động lòng trước nàng ta cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng hiện tại, hắn đã bước qua tuổi ba mươi, những năm qua, hắn đã gặp vô số mỹ nhân, quan lại các châu quận dâng tặng không biết bao nhiêu mà kể.

Đời người đã đi qua hơn phân nửa, những trải nghiệm không còn gói gọn trong phạm vi vương thành nhỏ bé.

Hắn từng phong lưu đa tình, gối đầu lên vai thơm của kỹ nữ lầu xanh, cũng từng đối thơ với đệ nhất tài nữ.

Trăng Lương Viên, rượu Đông Kinh, hoa Lạc Dương, liễu Chương Đài, những thú vui xa hoa mà người đời ngưỡng mộ, đối với hắn chỉ là trò tiêu khiển.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.

Hắn vẫn luôn lưu luyến vầng "trăng sáng" thuở niên thiếu, thuần khiết, trong ngần, không vướng chút bụi trần.

Hắn ngày đêm tơ tưởng, không ngừng tô vẽ, lấy những điểm tốt đẹp từ những nữ tử hắn từng gặp, thêm vào vầng trăng sáng trong ký ức.

Hắn càng yêu sâu đậm, càng nhớ da diết, càng lưu luyến khôn nguôi.

Nhưng khi nữ tử ấy bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mắt hắn, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Giờ đây, cố nhân đã thay đổi dung mạo, khác xa so với hình ảnh hắn đã ôm ấp suốt chín năm.

Ký ức sụp đổ, không thể nào tái tạo.

Hắn thất vọng cũng là lẽ thường tình.

Cũng không tránh khỏi hoang mang.

Loading...