Thái tử và thích khách giao chiến.
Ta và ba vị mỹ nhân dính sát gót chân , vòng quanh như... gà con chạy quanh .
Cảnh tượng giống hệt chim trốn đại bàng.
Chúng xoay mòng mòng, cuối cùng chuyển động đến gần cửa.
Một trong ba vị tỷ tỷ sáng suốt quyết định:
Không thể vướng chân Thái tử !
Thế là họ nối rút khỏi phòng.
Ta là cuối cùng khỏi.
Tay nhanh như chớp, đóng sầm cửa , tránh để đại hán lao ngoài thương vô tội.
“Có thích khách! Có thích khách!!”
Cả lầu rối loạn.
Tiểu tử nháy mắt ban nãy nhảy từ nóc nhà xuống như thiên thần cứu thế.
Ta kịp vui mừng sấp mặt nhận :
Tên trông lắm, nhưng là cao thủ tuyệt đỉnh.
Ta nhào tới cầu cứu:
“Cứu mạng! Mau cứu điện hạ! Ngài đang một đơn thương độc mã trong đó đó!”
Thiếu niên liếc tay đang níu chặt cửa, cạn lời:
“Ngươi bỏ tay khỏi cửa .”
7.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Cha đến kịp lúc, cứu một mạng chó.
Thích khách bắt từ lâu, là thái tử tự dưng nổi điên, bóp cổ .
Trước đó với ai nấy đều đầu bù tóc rối, áo quần xộc xệch.
Ta để tin nhắn cho cha là:
“Thái tử giở trò với con, cha mau tới cứu mạng!”
Thế nên lúc cha xông , vặn thấy cảnh hai đang “mặt dán mặt”, suýt nữa thì lăn đùng bất tỉnh vì tức:
“Trời diệt trung lương! Trời diệt trung lương a! Việc đến nước , điện hạ, chịu trách nhiệm với nhi tử của !”
Ta và thái tử đồng thời xuất hiện một cái dấu chấm hỏi to tướng đỉnh đầu.
Cha là Thái phó, xưa nay thái tử luôn kính trọng ông:
“Thưa thầy, chỉ là…”
“Không giải với thích gì hết! Điện hạ, mãi chọn thái tử phi, Hoàng thượng ý kiến, giờ còn dính vụ án tham ô của nhà họ Lâm, tự suy nghĩ cho kỹ !”
Thái tử trầm mặc suy tư hồi lâu, hình như vẫn hiểu:
“Thầy lập lệnh lang thái tử phi, coi như giải quyết chuyện cấp bách ? … lệnh lang là phò mã mà?”
Cha cuối cùng cũng để ý thấy đang nháy mắt hiệu cầu cứu, lập tức im lặng hỏi bằng khẩu hình:
“Nó phát hiện?”
Ta liều mạng gật đầu.
Cha ơi, ơn đừng để lộ nữa, để lộ nữa là tiêu thiệt đó!
Cha hắng giọng một tiếng, định tìm cách chữa cháy, thì thái tử dùng quạt gõ đầu, như bừng tỉnh ngộ:
“Quả nhiên vẫn là thầy cao tay!
Lúc đại hôn, cho lệnh lang giả nữ là chứ gì? Chuyện sẽ tự sắp xếp thỏa.
Ta vốn mệt mỏi vì ép hôn, giờ thầy chỉ con đường sáng, cảm kích vô cùng!”
Nói còn nghiêm túc đánh giá một lượt từ xuống :
“Xét kỹ thì Tử Kỳ cũng vài phần dung mạo trung tính, cải trang thành nữ chắc ai nghi ngờ .”
Tốt ghê.
Không để phát hiện là nữ,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-phi-la-ta-pho-ma-cung-la-ta/chuong-2.html.]
để phát hiện là nam.
Các rốt cuộc yêu quái gì?
Cha, xin cha đừng hồ đồ nữa!
8.
Cha dám quyết.
Bảo về hỏi .
Mẹ :
“Gả chồng theo chồng, hỏi công chúa .”
Công chúa ...
Không, công chúa dậy, là cung nữ cận Lạc Xuân bảo:
“Phò mã chờ thêm một lát, công chúa còn đang nghỉ ngơi.”
Phải .
Ta mấy khi gặp công chúa, chi đến chuyện đối thoại.
Đứng trong hành lang gió lộng, chợt nhớ đầu gặp công chúa.
Khi đó Hoàng thượng mở cuộc tuyển chọn phò mã cho nàng, con cháu thế gia tụ hội, hào hoa rực rỡ.
Ta dám tranh đua, trốn ao sen hóng gió. Ai ngờ lỡ chân ngã xuống hồ.
Trong lúc đầu óc mơ hồ, một ảnh mạnh mẽ lao xuống nước, vớt lên bờ, còn truyền thở cứu mạng.
Sau mới , cứu … chính là công chúa lâu nay liệt giường bệnh.
Nàng bẩm sinh yếu ớt, nhưng trời sinh thiện lương, vì cứu mà bộc phát tiềm lực kinh .
Sau chuyện đó, bệnh tái phát, càng thêm nặng, gần như thể ngoài gặp ai.
Công chúa phận tôn quý, nhưng quanh năm giam trong phòng, bằng một thường.
Thế gia thì lắm toan tính, trèo cao mà hi sinh trưởng tử, bèn lách luật đưa con thứ hoặc chi ngoài ứng tuyển.
Vì thế, giữa một rổ dưa vẹo cà , —kẻ “đỡ nhất”—bỗng nổi bật lên.
Khi đó thánh chỉ còn hạ, cha còn từ chối, là gạt .
Ta nghĩ… công chúa thật sự đáng thương.
Cao quý thì , cũng chỉ là kẻ nhốt trong một căn phòng, một chiếc giường.
Đang bệnh cũng lợi dụng.
Những kẻ đến gần nàng chỉ vì quyền thế.
Chỉ …
Vì ơn mà đến.
Vì lòng thương mà chọn.
Ta thích nàng.
Thích thật lòng.
9.
Chờ một canh giờ, Lạc Xuân cuối cùng cũng mời .
Sau những lớp màn lụa mỏng manh, một bóng dáng mảnh mai im lặng.
Lạc Xuân dừng ở lớp màn cuối, dọn ghế cho :
“Công chúa sợ lây bệnh sang phò mã.”
Ta cảm động, cúi đầu thì thấy ở góc rèm… một đôi giày thêu rồng.
Giày hôm qua… thái tử mang?
Ơ kìa, cũng cẩn thận quá ?
Giày còn ở đây mà khác thấy thì thanh danh công chúa tiêu ?
Ta vội mượn cớ uống để sai Lạc Xuân lấy, tranh thủ đá đôi giày rèm.
Một tiếng nhẹ, khẽ vang lên lớp màn:
“Ha, phò mã lòng .”
Quả nhiên hổ là nữ nhân mắt, ngay cả giọng cũng đặc biệt đến thế.