Thái tử đòi làm mẫu thân của ta - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-23 03:59:45
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Hôm đó, hầu hết các tiểu thư quý tộc trong kinh thành đều đến dự tiệc ngắm hoa của Diệp gia.
Trong mắt họ, ta chỉ là một cô gái đáng thương được quý nhờ mẫu thân, dựa vào tình bạn với Diệp Linh Lang từ nhỏ mà mới có được vị trí này.
Địa vị khác nhau không phải cưỡng ép hoà nhập.
Trước mặt ta là một bàn nhỏ đầy những món cá khô, trong khi họ đang thưởng thức cảnh sắc hoa cỏ, ta ngồi đây thưởng thức mỹ thực.
Hương thơm bay đến khiến các tiểu thư chú ý, con gái của tể tướng Bộ Hộ thượng thư là Lâm Miểu đang tao nhã ngắm một khóm mẫu đơn và bình phẩm:
“Cây mẫu đơn này đẹp mà không tầm thường, hương thơm nhẹ nhàng nhưng… sao lại có mùi cá thế nhỉ? Trời ạ, mùi gì mà thơm thế?”
Nàng ta nuốt nước bọt, ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại trên người ta.
Lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Ta ngây ngẩn nhìn lên, tay vẫn cầm cá khô không biết nên tiếp tục ăn hay bỏ xuống.
“Các người có muốn ăn không?”
Lâm Miểu tức giận:
“Ngọc Tích Công chúa thật là thô lỗ, chẳng hiểu biết lễ nghi gì! Tiệc ngắm hoa thanh tao thế này, người lại ngồi đây ăn uống như vậy, chẳng khác gì bò ăn mẫu đơn cả,”
Một tiểu thư khác đến từ phủ quốc công gia khoanh tay cười lạnh:
“Quả nhiên là nha đầu dân dã đến từ làng quê! Lẽ nào Quý Phi tưởng mình trèo lên được Long sàn là tốt rồi nên không cần dạy dỗ nhi nữ lễ nghi nữa ?”
Ta ngây người nhìn họ, sau đó nghiến chặt hàm răng đến con cá khô trong miệng bị cũng bị gãy làm đôi.
Bọn họ cho rằng ta sợ, một người trong số họ cầm một chậu mẫu đơn điệu đàng đến trước mặt ta cười nhẹ và nói:
“Công chúa Ngọc Tích, người có biết đây là gì không? Dù sao ta đoán người cũng không nhận ra, đây là hoa ngọc phù dung quý hiếm ngàn vàng khó có được …”
Nàng ta chưa kịp nói xong, ta liền lao tới như con hổ vồ mồi, cắn nát bông hoa, nàng ta sợ đến mặt mày tái mét, vội vàng buông tay.
Lâm Miểu hét lên:
“Người điên rồi sao? Chậu hoa ngọc phù dung này đáng giá một nghìn lượng bạc đấy!”
Nàng ta xông tới định tát ta, nhưng ta nhanh tay với lấy con cá khô cứng ngắc chặn miệng nàng ta lại, nhờ kinh nghiệm đánh đ.ấ.m khi còn nhỏ dưới tay Diệp Linh Lang mà ta nhanh chóng hạ gục được nàng ta, chưa đầy vài giây sau, cả đám người đều nằm sõng soài trên đất.
Khi Diệp Linh Lang quay lại, nàng ta không thể tin vào mắt mình, nhìn thấy ngự hoa viên của mình giờ trở thành đống hỗn độn.
Nàng ta nghiêm mặt hỏi:
“Chuyện gì xảy ra ở đây thế này?”
Mọi người cúi đầu không dám nhìn nàng ấy, ta yếu ớt giải thích:
“Tỷ tin ta đi, vừa rồi có một cơn lốc xoáy…”
Mọi người lập tức gật đầu.
Diệp Linh Lang siết chặt nắm tay:
“Vậy hoa đâu?”
Ta cứng cỏi đáp:
“Bị cá ăn hết rồi.”
“Vậy cá đâu?”
“Muội ăn rồi.”
“Tiểu Tích, muội coi ta là đồ ngốc à?”
Thấy sự thật bị phơi bày, ta chỉ tay vào Lâm Miểu, người đang tóc tai rối bù:
“Đều là nàng ta kêu ta, nàng ấy bảo ta ăn mẫu đơn!”
Lâm Miểu suýt nữa thì tức điên: “Rõ ràng ta nói là bò ăn mẫu đơn mà! Ai bảo người ăn mẫu đơn chứ?”
“Chẳng phải ba chữ này là ngươi nói sao?”
Nhìn sắc mặt của Diệp Linh Lang càng lúc càng đen lại tiến gần về phía ta, lúc này ta mới hiểu tại sao mọi người đều khiếp sợ cô ấy.
Ta nhắm mắt lại, hét lên thật to.
“Mẫu thân! ! ! ! !”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hách Liên Ngọc đột ngột xuất hiện ở hành lang.
7.
Đôi mắt phượng của Hách Liên Ngọc Nhăn lại, hắn quét ánh mắt qua đám hỗn độn sau ngự hoa viên, những tiểu thư quý tộc mặt mũi lấm lem nhếch nhác và cả khuôn mặt tràn đầy ấm ức của ta.
Trước khi ra ngoài, mái tóc mà Hách Liên Ngọc bới cho ta giờ đã rối tung lên, má ta dính đầy bùn, và toàn thân rải rác những cánh hoa, đủ để khiến bất cứ người mẹ nào cũng phải tức giận.
Mặt Hách Liên Ngọc lúc ấy còn đáng sợ hơn ma quỷ, lần đầu tiên ta chứng kiến hắn tức giận đến thế và ta mới hiểu vì sao các quan viên trong cung đều khiếp sợ ngài như sợ hổ.
Hắn nhìn về phía Diệp Linh Lang ánh mắt trùng xuống lạnh lùng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-doi-lam-mau-than-cua-ta/chuong-3.html.]
“Diệp Tiểu Thư, sáng nay lúc Tiểu Khê ra ngoài còn tốt đẹp, sao bây giờ toàn thân lại toàn bùn đất, cổ còn bị trầy xước? Nàng trông coi con thế này sao?”
Ta sờ vào cổ mình, mới nhận ra lúc đánh nhau vừa rồi vô tình bị gai hoa hồng cào xước một vết nhỏ.
Diệp Linh Lang bị hỏi đến nỗi cứng họng, bối rối giải thích:
“Thái tử điện hạ, hậu hoa viên của diệp gia được người làm vườn chăm sóc hàng tuần nhưng không thể nào mài mòn hết được các cành gai, bị cào một vết cũng là chuyện bình thường mà.”
Hách Liên Ngọc nhíu mày hỏi:
“Vậy thì sao những người khác không bị?”
Có lẽ vì bọn họ không dám lao vào bụi hoa hồng như ta?
Nếu Hách Liên Ngọc Có thể quay Lâm Miểu lại chắc chắn ngài ấy sẽ thấy m.ô.n.g nàng ta lúc này đầy gai.
Lâm Miểu không phục nói:
“Thái tử điện hạ, hà cớ gì mà ngài phải làm lớn chuyện lên vậy? Điện hạ ở ngự hoa viên có phải chưa từng bị cào đâu?”
Hách Liên Ngọc càng giận giữ:
“Không đ.â.m trúng ngươi, đương nhiên là ngươi không đau rồi!”
Thiết Mộc Lan
Lâm Miễu mới là người bị đau vì m.ô.n.g nàng ta bị đâm.
Diệp Linh Lang muốn nói vài câu giải thích nhưng vừa mở miệng đã bị Hách Liên Ngọc ngắt lời:
“Diệp Tiểu thư, sau này Tiểu Khê nhà ta sẽ không tham gia hoạt động này nữa. Muội ấy trước đây vốn rất lạc quan, mà bây giờ đứng yên bất động không ngó ngàng đến ai, nhìn kĩ mới thấy thì ra là đã khóc!”
Nghe câu đó, ta lập tức sững sờ, con cá khô vừa mới nhấm nháp nửa chừng bị mắc kẹt trong cổ, cảm giác khó chịu dâng trào, mắt ngấn lệ, ta nghẹn ngào gật đầu.
“Nàng ta đang nhắm vào Tiểu Khê nhà ta đúng không? Chỉ vì lúc nhỏ muội không muốn chơi với nàng ta sao? Sao tiểu nữ nhà ta đi tiệc ngắm hoa mà phải chịu ấm ức như vậy? Khốn kiếp, ta sẽ cho cả cửu tộc của ngươi phải chịu tội!”
Hách Liên Ngọc càng nói càng giận, ta vội nắm lấy tay ngài ấy:
“Bỏ đi, bỏ đi điện hạ, ngài như vậy là quá đáng rồi.”
Khi quay về ngài ấy vẫn lẩm bẩm:
“Diệp Linh Lang thường ngày trông còn khá đáng tin, không ngờ chuyện nhỏ như thế mà không làm được. Ta làm sao cho phép người như vậy làm thái tử phi? Sau này đừng chơi với người như thế nữa!”
Tình mẫu tử sâu nặng đến mức khiến ta cảm thấy như sắp ngạt thở.
“Ta để điện hạ làm mẫu thân của ta, chứ không phải để điện hạ vượt qua cả mẫu thân ta!”
Ban đầu, ta chỉ tìm cách để được vào trong cung, tiện thể giúp Hách Liên Ngọc thực hiện giấc mơ làm “phụ mẫu” của mình. Ta còn tự nghĩ, Hách Liên Ngọc dù có quá đáng đến đâu cũng không quá mức như này?
Nhưng ta không ngờ, ngài còn lố đến mức cả khi thượng triều ngài còn đan áo len.
8
Người trong cung đều bị Hách Liên Ngọc hành hạ đến mức ai cũng gần như phát điên.
Ngoại trừ ta, kẻ chịu đựng đầu tiên chính là hoàng đế.
Một ngày nọ, người phát hiện long bào của mình bị trộm, tưởng là thái tử định cướp ngôi đoạt vị nên không dám lên tiếng. Kết quả sáng hôm sau, long bào lại được trả về trong tình trạng không hề có dấu hiệu hư hỏng chỉ khác là có thêm tám cái túi.
Hách Liên Ngọc kiêu hãnh tuyên bố:
“Đây là nhi thần đích thân may từng đường kim mũi chỉ, bên trái để đựng chìa khóa của quốc khố, bên phải để đựng Ngọc tỷ và hổ phù, còn túi trong tay áo có thể giấu đoản kiếm, vừa tấn công vừa phòng thủ, đúng là kiệt tác thiên tài!”
Hoàng đế suýt thì phát điên, vì ngài buộc phải mặc long bào tám túi đi thượng triều, giữa chừng một trong những chiếc túi bất ngờ rách ra, từ trong chui ra một con cá chép sống, nhảy tung tăng từ bậc ngọc cho đến cửa điện triều thanh.
Hách Liên Ngọc giải thích:
“Tối qua nhi thần nấu ăn không tìm thấy tạp dề, nên mặc long bào và tiện tay bỏ con cá vào túi nhưng quên không lấy ra, giờ nhớ lại, còn có hai con lươn trong túi bên phải.”
Hoàng đế trừng mắt ôm lấy n.g.ự.c thở dốc, ngài tìm hết tám túi mà chẳng tìm được viên thuốc an thần cứu mạng.
Toàn bộ các quan văn võ bá quan trong triều cũng hoảng hốt không lên triều, cả buổi sáng chỉ mải mê lục tìm con cá.
Hoàng đế tức giận giáng Hách Liên Ngọc tới Thượng Thư Phòng buộc ngài phải học lại cách làm thái tử.
Chẳng mấy chốc, Lão thái phó đã nước mắt nước mũi tràn trề tới tìm Hoàng đế than thở rằng thái tử quá điên rồ, nửa đời mình chưa bao giờ thấy thái tử nào phá hoại trật tự học đường như vậy.
Trong tiết văn chương, Hách Liên Ngọc lấy ra tác phẩm tâm huyết của mình, một quyển “Nam đức” và một quyển “Mẫu đức”, truyền đạt cho các hoàng tử nhỏ tư tưởng “Nam bất tài vi đức” (nghĩa là nam tử không có tài năng chính là đức).
Trong tiết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngài ấy lại cướp đi kim chỉ của các công chúa ở phòng bên cạnh, dạy cho các hoàng tử cách thêu hoa, nấu ăn, và tết tóc cho ngựa.
Các hoàng tử hăng hái chạy đến ngự thiện phòng rửa tay nấu nướng, vài đĩa đồ ăn được bày ra và có đến ba người liền ngã xuống, náo động khắp cả thái y viện.
Khi đó những công chúa như chúng ta làm gì?
Chúng ta cưỡi trên những con ngựa chiến đuôi bị thắt đầy b.í.m bị Hách Liên Ngọc quất roi đuổi theo điên cuồng, ai chạy chậm thì sẽ bị ăn roi.
Hách Liên Ngọc, vị thái tử điên rồ này vẫn hừng hực khí thế vừa quất roi vừa hô hào.
“Cuộc đời hoang dã, mẹ là hoang dã. Chạy đi! Hãy sống một cuộc đời không bị định nghĩa gò bó gì đi!”
Thật là điên rồ, ta chỉ thốt lên “Mẫu thân ơi, cuộc đời là hoang dã” mà Hách Liên Ngọc coi như ngựa hoang mà đuổi.
Trên trường săn b.ắ.n cung, các công chúa lao đi như bò hoang, cưỡi ngựa điên cuồng, trong khi phía dưới bóng cây, các hoàng tử cúi đầu khéo léo luồn kim, mọi thứ trông thật yên bình.
Ta rất thích câu nói của Hoàng đế: “Hả?”