Thái tử đòi làm mẫu thân của ta - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-02-23 03:59:29
Lượt xem: 160
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Một đêm yên tĩnh, khi ta đang nằm dài trên giường lắng nghe Hách Liên Ngọc đọc《 Đức Kinh》 cho ta nghe.
Chỉ vì ta lỡ miệng nói một câu:
“Hồi nhỏ, mẫu thân ngày nào cũng kể chuyện ru ta ngủ,” mà ánh mắt của Hách Liên Ngọc lập tức sáng lên như bắt được vàng, liền lôi ra quyển sách cũ của mình. Nhưng chưa đọc được mấy câu, hai mí mắt của ta đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Chắc là lần đầu làm mẫu thân Hách Liên Ngọc không có kinh nghiệm gì cả. Đọc một hồi lại còn quay sang kiểm tra ta:
“‘Chấp đại tượng, thiên hạ vãng. Vãng nhi bất hại, an bình thái.’ Câu này có nghĩa gì?”
Ta mở to đôi mắt trong sáng ngây ngô của mình, đáp lại:
“Ôm con voi lớn đi du ngoạn thế giới, đi đâu cũng không sợ hãi thì thiên hạ sẽ thái bình.”
Hách Liên Ngọc hít sâu một hơi:
“Quả nhiên ta đã đánh giá thấp ngươi.”
Rồi ngài ấy lại lật mạnh vài trang, chỉ vào câu:
“Thiên hạ hữu đạo, tước tẩu mã dĩ phẫn. Thiên hạ vô đạo, nhung mã sinh vu giao.” Câu này thì sao?”
Ta buồn ngủ đến mức gần như không còn nhìn rõ chữ, mơ hồ đáp:
“Có đường đi, nhưng lại bị phân ngựa lấp đầy; không có đường thì đành để ngựa chiến sinh ra ở ngoại ô.”
Hách Liên Ngọc sửng sốt đến mức làm rơi cả quyển sách trong tay mà không hay, tự nói với chính mình:
“Trời ạ! Chẳng lẽ ngươi thực sự là đồ ngốc?”
Ta đã nhắm mắt, ngủ một cách say sưa, nhưng lại bị Hách Liên Ngọc đập bàn làm cho tỉnh giấc. Hắn bị ta làm tức giận đến mức đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng rồi tiến tới lay ta dậy.
“Đừng ngủ nữa! Ngươi ở độ tuổi này làm sao mà ngủ được cơ chứ? Trước tiên học thuộc 《 Đức Kinh》đi, rồi ta sẽ giảng giải ý nghĩa cho ngươi!”
Hách Liên Ngọc, ngài đúng là mẫu thân sống của ta rồi. Lợi hại quá Không ai qua nổi ngài cả?
Bắt ta ra đọc sách suốt nửa đêm, cuối cùng Hách Liên Ngọc mới nhớ ra nhiệm vụ tối nay của mình là ru ta ngủ.
Ngài ấy ngượng ngùng hỏi:
“Đường Tiểu Khê, trước đây mẫu thân ngươi kể chuyện bằng sách nào vậy?”
Ta lập tức lấy từ dưới gối ra một cuốn 《Góa Phụ Trong Sáng và Chàng Thư Sinh Khôi Ngô》nhét vào tay Hách Liên Ngọc.
Toàn thân Hách Liên Ngọc cứng đờ, cầm cuốn sách như đang cầm một củ khoai nóng:
“Chuyện này… chuyện này… chẳng ra thể thống gì cả!”
Ta mất kiên nhẫn nói:
“Ngài đọc nhanh lên! Mẫu thân ta cũng toàn đọc sách này!”
Hách Liên Ngọc không còn cách nào khác chỉ đành lắp bắp đọc, nội dung bên trong làm ngài ấy toát mồ hôi hột.
Lần này thế trận đã đảo ngược, ta nhắm mắt lại nhưng tinh thần sảng khoái, còn Hách Liên Ngọc càng đọc giọng càng nhỏ ngài ngáp liên tục vì buồn ngủ.
Có lẽ thấy ta đã nhắm mắt, hắn tưởng ta ngủ rồi nên liền đứng dậy định rời đi. Nhưng ta bất ngờ mở mắt:
“Sao không đọc tiếp?”
Hách Liên Ngọc giật mình đến hồn vía bay mất, không còn cách nào khác đành ngồi xuống tiếp tục.
Giọng đọc yếu ớt và máy móc lại vang lên trong đêm.
Ngày hôm sau với đôi mắt đỏ hoe, Hách Liên Ngọc khó khăn bò dậy đi thượng triều.
Đối diện với câu hỏi dò của thái giám chấp sự, Hách Liên Ngọc vô thức nói:
“Nô gia… khụ, tối qua ta mất ngủ nên dậy hơi muộn một chút.”
“Có cần nô tài đi đánh thức công chúa Ngọc Tích không ạ?”
Cách một cánh cửa điện, ta vẫn nghe rõ tiếng ngài ấy gầm lên:
“Ngươi điên rồi sao? Ta khó khăn lắm mới dỗ nàng ta ngủ! Truyền lệnh xuống dưới, ai dám đánh thức công chúa Ngọc Tích, ta sẽ tru di cửu tộc người đó!”
Ta ngáp dài một cái, trở mình ngủ tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-doi-lam-mau-than-cua-ta/chuong-2.html.]
5.
Hách Liên Ngọc vừa bãi triều trở về, ta vẫn còn mơ màng ngủ, cho đến khi một thái giám chạy vào trong cung báo:
“Bẩm điện hạ! Diệp tiểu thư cầu kiến!”
Ta lập tức tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là mẫu thân.
Hách Liên Ngọc đang ngồi bên bàn, nhẹ nhàng duyệt các tấu chương, khi ánh mắt của ta và ngài ấy giao nhau, ta thấy trong ánh mắt ấy sự lo lắng mệt mỏi sau một đêm thức trắng.
“Rắc!” Một tiếng, Hách Liên Ngọc bẻ gãy cây bút:
“Tự ý xông vào, kéo ra xử chết!”
Ta lập tức ngồi dậy, nói ngay:
“Đừng mà! Mẫu thân ta dịu dàng lắm đến một con gà người cũng không dám giết!”
Hách Liên Ngọc ngừng lại một chút rồi nói:
“Nhưng ta… đã g.i.ế.c con gà của muội rồi…”
Ta mất một lúc mới hiểu ra, lắp bắp nói:
“Ta vẫn còn là trẻ con, ta nghe không hiểu ngài đang nói gì!”
Hách Liên Ngọc nhìn ta, rồi nhìn cuốn sách dưới gối của ta, một cuốn có tên “Nữ đế bá đạo và phu quân chạy trốn của nàng”. Ta vội vàng mặc y phục, rồi nói:
“Không phải nói có Diệp tiểu thư tìm ngài sao? Đừng để người ta đợi lâu.”
Dù ta cũng tò mò, danh tiếng tàn bạo của Hách Liên Ngọc bách tính cả kinh thành ai cũng biết, không ai là không hay, làm sao lại có một nữ nhân chủ động đến tìm ngài ấy chứ?
Bên ngoài cung, có một nữ nhân dáng vóc thanh thoát đứng đợi. Thấy Hách Liên Ngọc tự mình ra đón, nàng ta mỉm cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy ta đi theo như một con gà con đi sau ga mẹ, nụ cười của nàng ra lập tức vụt tắt.
“Điện hạ, nàng ấy là ai vậy?”
“Mẫu thân, tỷ ấy là ai?”
Hách liên Ngọc trả lời: “Nàng ta con gái của Diệp thái phó Diệp Linh Lang, là vị hôn thê mà phụ hoàng chọn cho ta.”
“Linh Lang, đây là công chúa Ngọc Tích do hoàng thượng sắc phong coi như cháu gái của mình.”
Sau đó ngài ấy nhẹ nhàng đẩy ta một cái, ta không kịp phản ứng ta vô thức bước về phía trước hai bước, theo phản xạ mà mở miệng:
“Chào Diệp thẩm!”
Diệp Linh Lang biểu cảm liên tục thay đổi, có vẻ như nàng ta khá choáng váng vì mối quan hệ phức tạp của chúng ta, rồi lắp bắp nói:
“Tiểu Khê đã lớn hơn rồi, lúc nhỏ ta còn bế muội nữa!”
Theo ta nhớ, con gái của Diệp thái phó chỉ lớn hơn ta một tuổi, chúng ta đã từng chơi với nhau khi nhỏ, nếu bế ta thì có lẽ là nàng ta xô ngã ta thì có, vậy cũng có thể coi là đã từng bế ta.
Mười năm không gặp, ai ngờ giờ bối phận lại thay đổi như vậy.
Hách Liên Ngọc hỏi:
“Nàng tìm ta có chuyện gì?”
Diệp Linh Lang hoàn hồn nói:
“ Ngày mai phủ ta tổ chức tiệc ngắm hoa, ta muốn mời điện hạ tham gia.”
Thiết Mộc Lan
Hách Liên Ngọc thả lỏng đáp:
“Ta không rảnh, nàng đưa Tiểu Khê đi chơi đi, trông chừng nàng ấy cho cẩn thận, đừng để nàng ấy ăn mấy thứ linh tinh.”
Linh Lang nhếch miệng có vẻ muốn nói “Ngài tưởng phủ ta là nhà trẻ chắc?” nhưng rồi lại thôi.
Sau khi nàng ta rời đi, ta lại rơi vào suy nghĩ.
Ta nhớ Linh Lang lúc nhỏ là một đứa trẻ rất mạnh mẽ, tay nàng ta còn to thô hơn chân ta, tính khí nóng nảy, hành động điên cuồng lại còn cướp mất cả năm con cá khô của ta.
Nếu để nàng ta trở thành thái tử phi, ta còn có thể sống tốt sao?
Nghĩ đến đây, ta nắm lấy tay áo Hách Liên Ngọc, run rẩy nói: “Sau khi nàng ta thành thân với ngài, nàng ta sẽ không bắt nạt ta chứ?”
Hách Liên Ngọc ngẩn người rồi rơi vào trầm tư.